Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Đối tượng tình nghi? Cô đang nói ai?”, giảng sư Bắc Hiên lập tức hỏi.
“Kỳ Lân”, Hoa Huyền điềm đạm nói.
Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Đúng là đây là người mới tới Hồng Nhan Cốc mà tự dưng xảy ra chuyện này nên nếu nói là không nghi ngờ thì không đúng.
“Đi thôi, lập tức tới chỗ của Lâm Nhược Nam!”, giảng sư Bắc Hiên không chút do dự, bà ta phất tay, dẫn cả đoàn người rời đi.
Cùng lúc, Lâm Chính cũng vừa về tới nơi. Anh lấy điện thoại ra, bên trong có hình ảnh cơ quan của Hồng Nhan Cốc bị mở.
Trong một khoảng thời gian ngắn, anh không thể nào nhìn rõ được cấu tạo và tác dụng của cơ quan. Dùng điện thoại chụp về có thể từ từ nghiên cứu.
“Thế nào rồi?”, Lâm Nhược Nam vội vàng hỏi.
“Mọi việc đều thuận lợi”, Lâm Chính giơ điện thoại lên.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Nhược Nam thở phào, cuối cùng cô ta cũng yên tâm được chút.
“Tiếp theo là từ từ nghiên cứu cái cơ quan này. Lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh cho Mã Hải để họ tìm đội nghiên cứu nguyên lý hoạt động cũng như cấu tạo của nó”.
Lâm Chính vừa nói vừa định gọi cho Mã Hải và gửi ảnh đi.
Đúng lúc này….
Rầm! Cửa viện bị ai đó đạp tung. Một lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc ập kín vào trong…
Lâm Nhược Nam giật mình.
“Chuyện gì vậy?”.
Cô ta nhìn qua cửa sổ, thấy người của Hồng Nhan Cốc xông vào sân nhà, trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính nghiêm nghị, quát khẽ: “Đừng căng thẳng! Bọn họ chắc chắn nghi ngờ đến tôi rồi, cô biểu hiện tự nhiên một chút! Không sao đâu!”.
“Được… Được…”, Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, nhưng hai tay vẫn run.
Lâm Chính chủ động đi ra ngoài.
“Các vị sư tỷ có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, mắt lộ ra vẻ chán ghét, nói tiếp.
“Tôi ở đây, ông là…”, Lâm Nhược Nam ra khỏi nhà, vẫn tỏ ra mờ mịt.
“To gan! Lâm Nhược Nam, nhìn thấy giảng sư Bắc Hiên mà không mau hành lễ?”, nữ đệ tử ở bên cạnh quát lên.
Lâm Nhược Nam ngạc nhiên, đang định hành lễ thì lại giống như nghĩ đến điều gì, lóng ngóng hành lễ: “Xin… Xin chào giảng sư Bắc Hiên!”.
“Ồ?”, thấy động tác Lâm Nhược Nam mất tự nhiên như vậy, giảng sư Bắc Hiên cực kỳ không vui.
“Giảng sư Bắc Hiên, hôm nay Lâm Nhược Nam mới vào cốc, một số bài học còn chưa học tới, nên lễ nghi vẫn chưa đúng chuẩn”, Hoa Huyền lập tức giải thích.
“Thế à? Thôi được! Hôm nay tôi cũng không đến vì cô ta!”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Cậu chính là vệ sĩ Kỳ Lân đi cùng Lâm Nhược Nam phải không?”.
“Phải!”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Nói tôi biết, vừa rồi cậu đã đi đâu?”.
“Tôi vẫn luôn ở đây”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...