“Hả?”.
Mọi người đều giật nảy mình.
Cô gái kia gần như không đứng lên nổi, hai tay cố gắng quờ quạng trong hồ nước, hét lên thảm thiết.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi… tôi đau quá! Tôi đau chết mất!”.
“Sư tỷ! Các vị sư tỷ, mau cứu tôi lên với!”.
“Tôi không muốn ngâm thứ nước quái quỷ này nữa!”.
“Mau cứu tôi lên với, tôi chết mất!”.
“Cứu… tôi…”
Cô gái la hét ầm ĩ, tiếng nào tiếng nấy thấu cả trời xanh.
Nhưng… các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên sắc mặt lạnh tanh, dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta.
Cô gái vô cùng tuyệt vọng, tiếng kêu la tiếng giãy giụa cũng yếu đi nhiều.
Khác với cô gái trước đó, sắc mặt cô gái này đỏ bừng, thậm chí còn bị thất khiếu chảy máu, nhìn rất đáng sợ, nước trong đầm cũng bị nhuộm đỏ…
“Sư tỷ! Hình như cô ấy không ổn rồi, mau vớt cô ấy lên đi!”, có người không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng.
“Câm miệng!”, Triệu Nguyệt quát: “Bên cạnh hồ thánh, nghiêm cấm làm ồn! Ai còn dám ồn ào sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”.
Các cô gái kia nghe thấy thế đều tái mét mặt, không dám nói gì nữa.
Khoảng ba bốn giây sau, hồ nước liền trở nên yên tĩnh.
Cô gái kia đã ngừng giãy giụa, cũng ngừng la hét, cả người nổi lên mặt hồ, không còn động tĩnh gì.
Hôn mê rồi sao?
Sao có thể chứ?
Giờ phút này, dù là ai cũng biết rõ cô gái kia không hề bị hôn mê! Cô ta… đã chết!
Ào!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên bờ vớt thi thể cô gái lên.
Triệu Nguyệt lại hét: “Người tiếp theo!”.
Nghe thấy ba từ này, tất cả các cô gái đều bất giác lùi lại.
Còn ai dám bước lên chứ?
Nhưng bọn họ vừa lùi lại, mấy người đằng sau bỗng rút kiếm ra, dí vào lưng bọn họ.
“A? Đây…”, các cô gái kinh hãi.
“Các cô đã đến đây thì không còn lựa chọn nào đâu! Hoặc là xuống nước Thoát Thai Hoán Cốt, hoặc là làm theo quy định của Hồng Nhan Cốc, xử tử các cô, các cô… tự chọn đi”, Triệu Nguyệt mỉm cười nói.
Câu nói này của Triệu Nguyệt khiến các cô gái vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đã bị ép vào đường cùng, bị đẩy đến bờ vực.
“Triệu sư tỷ, tôi không thi nữa, tôi muốn về nhà. Tôi không muốn gia nhập Hồng Nhan Cốc, bây giờ có thể thả tôi về được không?”, một cô gái nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lên thất thanh.
“Không được! Đã đến đây thì phải thông qua nước Thoát Thai Hoán Cốt, hơn nữa, Hồng Nhan Cốc chúng tôi mà cô muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Cô coi Hồng Nhan Cốc của chúng tôi là cái gì hả? Nghe đây, từng người một xuống nước cho tôi, ai dám không xuống, thì tôi sẽ giết!”, Triệu Nguyệt quát lớn: “Tôi nói cho các cô biết, cốc chủ đã cho tôi quyền sinh sát!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...