Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Còn có người thích hợp như vậy sao? Sinh thần bát tự và thiên phú đều xuất sắc! Tốt lắm! Tốt lắm! Lâm các chủ, người này đang ở đâu? Chúng tôi phải gặp một lần!”, đại diện của Hồng Nhan Cốc nói.

“Người này đã đến Yên Kinh, có lẽ nó đang ở Giang Thành vui chơi. Người đâu, mau gọi điện thoại cho Nhược Nam!”.

“Vâng! Các chủ!”.

Mấy phút sau…

“Không hay rồi, các chủ! Cô Nhược Nam bị Chủ tịch Lâm của Dương Hoa bắt giữ rồi!”.

“Cái gì?”.

“Thế… phải làm sao đây?”.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa thực lực rất mạnh, nhà họ Lâm chúng ta… không phải là đối thủ của cậu ta!”.

Người nhà họ Lâm ai nấy đều mặt ủ mày ê.


Còn người của Hồng Nhan Cốc thì đột nhiên nổi giận.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? À, tôi biết rồi, Lâm các chủ, các vị, mọi người không cần lo lắng chuyện cô Lâm Nhược Nam, Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ xử lý, tạm biệt!”.

Văn phòng Dương Hoa.

“Là vị trí này sao?”, Lâm Chính cầm điện thoại, không biểu lộ cảm xúc, hỏi.

“Tôi không chắc chắn. Chuyện Lâm Anh Hùng liên quan đến bí mật tối cao của nhà họ Lâm, không phải người bình thường có thể tiếp xúc được, ngay cả tôi cũng không có nhiều quyền hạn. Vị trí tôi nói cho cậu chỉ là một vị trí đáng ngờ, tôi không thể chắc chắn trăm phần trăm là ở đó!”, Lâm Ngạo ở bên kia điện thoại nói.

“Thế sao? Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy.

“Đợi một lát!”.

Lâm Ngạo nóng ruột hô lên.

“Còn chuyện gì?”.


“Con gái tôi đâu?”.

“Cô ấy rất tốt!”.

“Tôi muốn gặp nó…”.

“Vẫn chưa được!”.

“Hừ, nếu nói vậy, con gái tôi chắc chắn đã gặp bất trắc, tôi cũng không cần phục vụ cho cậu nữa!”, Lâm Ngạo tức giận nói.

Lâm Chính đưa ra vẻ mặt vô tội: “Ông Lâm Ngạo, tôi chỉ tuyển dụng con gái ông đi làm ở Dương Hoa, đãi ngộ của cô ấy không khác gì nhân viên ở Dương Hoa. Tôi không phải phường trộm cướp, sao cô ấy lại gặp bất trắc? Tôi không cho ông gặp là vì bây giờ đang là thời gian làm việc… Bỏ đi, nếu ông đã yêu cầu thì tôi sẽ cho ông xem vậy!”.

Nói xong, Lâm Chính gọi video sang.

Suy cho cùng cũng phải dựa vào Lâm Ngạo, Lâm Chính cần phải trấn an ông ta trước.

Lúc này, Lâm Nhược Nam đang cầm chổi quét dọn bụi bặm trên cầu thang.

Ở vị trí cách cô ta vài mét, ông già đó đứng như tượng điêu khắc, không động đậy.

Thấy Lâm Chính cầm điện thoại đi tới, cô ta không khỏi sửng sốt, đến khi nhìn rõ màn hình điện thoại thì lập tức mừng như điên.

“Bố?”, Lâm Nhược Nam cất tiếng gọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận