Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Nụ cười của Lâm Nhược Nam đông cứng lại.

“Nhược Nam, con không sao chứ?”, Phong Thanh Vũ bình tĩnh hỏi.

“Không… không sao ạ. Sư phụ, sư phụ làm sao thế?”, Lâm Nhược Nam khó hiểu hỏi.

“Không có gì”.

“Sư phụ, sư phụ bắt được thần y Lâm rồi đúng không ạ? Ha ha, thần y Lâm, dù anh lợi hại thì sao chứ? Trước mặt sư phụ tôi, anh cũng chỉ là con hề nhảy nhót mà thôi. Sư phụ tôi muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay. Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của sư phụ tôi rồi chứ gì?”, Lâm Nhược Nam dương dương đắc ý, toét miệng cười.

Nhưng cô ta cười chưa được bao lâu, Phong Thanh Vũ đã lạnh lùng quát: “Láo toét! Nhược Nam! Con thật là to gan!”.

Lâm Nhược Nam rùng mình, sợ đến mức suýt nữa ngã lăn ra.

“Sư phụ, con… con làm sao cơ?”.


“Con còn hỏi sư phụ là làm sao à? Người không hiểu lễ nghĩa như vậy sao có thể là đồ đệ của ta chứ? Sư phụ nói cho con biết, đây là Lâm sư huynh của con! Con còn không mau quỳ xuống bái Lâm sư huynh đi?”, Phong Thanh Vũ quát.

“Gì cơ?”.

Đầu óc Lâm Nhược Nam trống rỗng, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ khó tin nhìn Phong Thanh Vũ.

Cô ta còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Sư… sư phụ! Người… nói cái gì cơ? Anh ta… là sư huynh của con?”.

“Còn không bái kiến Lâm sư huynh của con đi?”, Phong Thanh Vũ lớn tiếng quát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Ơ… ơ…”

Lâm Nhược Nam trố mắt ra.


“Phong tiền bối, tôi… Haizz, thôi được rồi, tôi cũng không muốn giải thích gì nữa. Sở dĩ tôi đưa ông đến thăm Lâm Nhược Nam, là muốn nói cho ông biết cô ta rất an toàn, ông không cần lo lắng”, vẻ mặt Lâm Chính bất lực, không nhịn được nói.

“Con bằng lòng dẫn ta đến đây thăm Nhược Nam, chứng tỏ trong lòng con vẫn có người sư phụ này. Con yên tâm, hôm nay sư phụ sẽ truyền thụ cho con tuyệt học “Du Long Thiên Khung”, Phong Thanh Vũ vỗ ngực nói.

“Cái gì? “Du Long Thiên Khung”? Sư phụ! Con bái sư mấy năm, bao nhiêu lần xin sư phụ truyền thụ “Du Long Thiên Khung” mà người không chịu. Tại sao Lâm… Lâm sư huynh mới nhập môn mà sư phụ đã dạy tuyệt học cho anh ta chứ?”, Lâm Nhược Nam trừng mắt, cuống quýt nói.

“Thiên phú của con so với Lâm sư huynh chẳng khác nào trên trời với dưới đất. Con lấy gì so với Lâm sư huynh của con chứ? Dạy “Du Long Thiên Khung” cho con thì con cũng không học được, sư phụ chẳng phải tốn công vô ích sao?”, Phong Thanh Vũ hừ mũi.

Lâm Nhược Nam há miệng, không còn lời nào để cãi.

Phong Thanh Vũ cũng không lề mề, lập tức lấy một quyển sách cũ kĩ trong túi áo ra, nhét vào tay Lâm Chính.

“Phong tiền bối…”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Đồ đệ ngoan, đây là tâm pháp khẩu quyết của “Du Long Thiên Khung”, con cầm về xem đi. Ba ngày sau, sư phụ sẽ đến truyền thụ bộ phạt và yếu lĩnh cho con. Về phần Nhược Nam, con chăm sóc nó chút là được, sư phụ không làm phiền con nữa”.

Dứt lời, Phong Thanh Vũ liền xoay người rời đi.

Vèo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui