“Thế à?”.
Lâm Chính sờ cằm, rơi vào trầm tư.
Chốc lát sau, dường như anh nghĩ đến điều gì, hạ thấp giọng hỏi: “Ngoài việc sắt thép, gần đây nhà họ Lâm còn mua vật liệu gì với số lượng lớn không?”.
Nhưng Lâm Nhược Nam không nói nữa.
Lâm Chính lập tức lấy vài tờ tiền trong túi nhét ra đưa cô ta.
“Trừ sắt thép thì còn có đá, nhưng không phải đá bình thường, mà là một loại đá tên là đá Vân Huyền!”.
“Đá Vân Huyền?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nghe bố tôi gọi điện thoại nhắc tới, nhà họ Lâm đang lệnh cho người đi đến hội đấu giá và thương hội ở các nơi mua đá Vân Huyền. Mặc dù thứ đó hiếm có, nhưng số lượng nhà họ Lâm cần có lẽ là rất lớn”, Lâm Nhược Nam nói.
Lâm Chính như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Nhược Nam liếc nhìn anh, khẽ cười nói: “Cần tôi gợi ý cho anh không?”.
“Gợi ý?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn cô ta.
“Tôi chỉ cho anh! Anh đến đó thăm dò trước, tìm được nơi nào có bán đá Vân Huyền, sau đó tìm vài người để lừa gạt, cố ý nâng giá của người nhà họ Lâm. Trong lúc cấp bách, anh lại ra mặt giải quyết đám người đó, giúp nhà họ Lâm thuận lợi lấy được đá Vân Huyền. Nếu vậy, anh có thể thuận lợi đề xuất chuyện quay lại nhà họ Lâm với người nhà họ Lâm. Bây giờ nhà họ Lâm đang cần người, bọn họ sẽ không từ chối lời yêu cầu của anh”, Lâm Nhược Nam cười nói.
Lâm Chính nghe vậy thì nhíu mày.
Đây là cách ngu xuẩn đến thế nào.
Nhưng nghe đến đó, Lâm Chính biết Lâm Nhược Nam vẫn nghĩ rằng anh nghe ngóng những chuyện này là vì muốn quay lại nhà họ Lâm.
Có hiểu lầm như vậy cũng tốt, không cần phải giải thích.
“Trừ chuyện này ra, nhà họ Lâm còn có hành động gì không?”.
“Hết rồi, có lẽ là có, chỉ là tôi không biết mà thôi”.
“Vậy cô còn mạnh mối nào khác đáng tiền không?”.
“Đương nhiên có, nhưng mà…”, Lâm Nhược Nam lại vê đầu ngón tay.
Trên người Lâm Chính không có nhiều tiền mặt như vậy, thấy thời cơ đã tới, thế là nói thẳng: “Lâm Nhược Nam, hay là thế này, cô ra cái giá, chúng ta thỏa thuận chung một cái giá. Cô nói con số, tôi chuyển tiền, đợi tiền đến rồi cô hãy nói tất cả những gì cô biết cho tôi nghe, khỏi phải rắc rối như vậy, được không?”.
“Không thành vấn đề! Ha ha, thật ra tôi cũng có ý nghĩ đó!”.
“Cô ra giá bao nhiêu?”.
“Tiền ấy à… Ha, tôi không cần tiền!”.
“Cái gì? Không cần tiền?”, Lâm Chính cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Đúng, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần anh giúp tôi một chuyện. Làm xong thì anh hỏi gì, tôi sẽ nói nấy, tuyệt đối không giấu giếm anh nửa câu!”.
“Làm gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Lâm Nhược Nam đến gần một chút, hạ thấp giọng: “Tôi nghe nói, hình như anh có chút quan hệ với Chủ tịch Lâm. Thế này đi, anh giới thiệu tôi gặp Chủ tịch Lâm một lần, chỉ cần anh làm được, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho anh nghe!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...