Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Nhược Nam không tin nổi nhìn cảnh đó, Lâm Chính liên tục nhíu mày.

Bào An Thủy?

Từ lúc nào mà Giang Thành lại có nhân vật như thế?

Hơn nữa, những tay chân vừa rồi kéo đám người đó rời đi không phải người luyện võ bình thường, trên người bọn họ toàn là sát khí.

E rằng những người bị bắt đi sẽ bị xử lý…

“Cô không sao chứ?”, Bào An Thủy vội vàng tiến tới, quan tâm hỏi Lâm Nhược Nam.

“Hả? Tôi… Tôi không sao, không sao…”, gò má Lâm Nhược Nam đỏ lên, vội cúi đầu nói.

“Không sao thì tốt. Thực sự xin lỗi cô, đã để cô kinh hãi rồi. Cô dùng bữa ở nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này, là tôi tiếp đãi không chu toàn, xin lỗi!”, Bào An Thủy không ngừng tự trách.

“Không sao, không sao…”, Lâm Nhược Nam vội vàng xua tay.


“Thế này vậy, tôi thấy cô cũng đã bị thương. Nếu cô không ngại, tôi đưa cô đến y quán của nhà tôi mở xử lý vết thương chút nhé?”.

“Cái đó… không cần đâu…”, Lâm Nhược Nam không muốn có thêm rắc rối. Dù sao bây giờ cô ta cũng đang lánh nạn, cô ta đã bị nhà họ Lâm truy nã, không thể chạy lung tung nữa.

“Dường như cô không mấy yên tâm về tôi. Hay là thế này, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cô có khó khăn gì, dù là tiền hay là quan hệ, hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô”, Bào An Thủy lấy một tấm danh thiếp ra, đưa tới.

Lâm Nhược Nam vui mừng nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Cảm ơn anh, anh Bào!”.

“Không cần khách sáo!”.

Anh ta nói xong thì dẫn người rời đi.

Lâm Nhược Nam vội vàng đeo khẩu trang vào, nói với Lâm Chính: “Anh mau dẫn tôi đến nơi anh ở! Thời gian này tôi tạm thời nán lại ở chỗ anh”.

“Hả? Không phải cô đến giúp tôi à? Sao còn định đến chỗ tôi nán lại?”, Lâm Chính buồn cười nhìn cô ta.

“Được rồi, tôi thừa nhận rồi được chưa? Anh đoán đúng rồi!”, Lâm Nhược Nam hơi nóng nảy đáp.


Cô ta biết mình không giấu được nữa.

Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô muốn đến chỗ tôi cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, cô đừng liên lụy đến tôi!”.

“Yên tâm, tôi sẽ nấp thật kỹ, người nhà họ Lâm sẽ không tìm đến chỗ anh đâu! Đợi qua một thời gian, sóng gió giảm bớt, tôi sẽ rời đi, không ảnh hưởng gì đến anh đâu. Đợi khi nào tôi thoát thân được, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”.

“Tôi không nói nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sẽ không tìm được cô trong thời gian ngắn”.

“Vậy anh nói tới chuyện gì?”, Lâm Nhược Nam nghi hoặc hỏi.

“Tôi nói tới Bào An Thủy!”, Lâm Chính tiến đến gần, nói: “Người này có lẽ không đơn giản như cô nghĩ”.

“Anh Bào? Người ta thì sao? Anh đừng có nghĩ xấu cho người tốt, ở đây bôi nhọ người ta!”, Lâm Nhược Nam bất mãn nói.

“Cô không nghe thì thôi. Tôi phải nói rõ trước, cô đến ở chỗ tôi thì được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

“Điều kiện gì?”.

“Tôi muốn biết tin tức mới nhất về nhà họ Lâm!”.

Lâm Chính nghiêng đầu, nói: “Liên quan đến nhà họ Lâm, cô biết được bao nhiêu thì nói với tôi bấy nhiêu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui