Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Hả?”.
Người nhà họ Hắc trong nhà thờ tổ lập tức hoảng hồn.
Lúc này tất cả bọn họ mới hiểu, Chủ tịch Lâm đã coi bọn họ là con tin.
“Chủ tịch Lâm!”.
Hắc Ngũ ngoảnh phắt lại.
“Muốn gọi điện thoại thì cứ gọi ở đây đi, hay là để tôi gọi tộc trưởng của ông cho”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, mặt không cảm xúc nói.
Hắc Ngũ há miệng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, lặng lẽ chờ trong nhà thờ tổ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Hắc Ngũ nhíu mày, không nói lời nào.
Hắc Nguyên run như cầy sấy, hắn biết lần này mình đã gây ra họa lớn. Tuy tất cả mọi việc hắn làm đều theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng hắn tin chắc, để khiến Chủ tịch Lâm nguôi giận, gia tộc sẽ bán đứng hắn.
Làm sao bây giờ?
Hắc Nguyên đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Anh tên là Hắc Nguyên đúng không? Anh lại đây!”.
“Chủ tịch Lâm?”, Hắc Nguyên run rẩy, đứng ngây ra.
“Sao? Còn cần tôi tới mời nữa à?”, Lâm Chính quay qua.
“Chủ tịch Lâm, cậu tìm A Nguyên có chuyện gì không?”, Hắc Ngũ vẫn muốn hòa hoãn. Thế nhưng Lâm Chính đâu có bị lừa.
“Tôi gọi ông à?”, Lâm Chính nhìn ông. Hắc Ngũ tái mặt, không dám lên tiếng nữa.
Hắc Nguyên bèn bước tới: “Chủ tịch…anh có gì dặn dò không?”
“Anh bảo mang đầu của tôi và Trương Tinh Vũ tới đây tạ tội phải không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…không ai bảo cả…là…là ý của tôi. Đúng vậy, là ý của tôi”, Hắc Nguyên vội vàng nói.
“Vậy à? Vậy thì dễ rồi”, Lâm Chính phất tay: “Giết anh ta đi”.
“Vâng”, Nguyên Tinh lập tức bước lên, siết cổ Hắc Nguyên. Bàn tay gầy gò của ông ta nhấc cả người người đàn ông nặng gần 90kg lên không trung.
“Á”, dám đông sợ hãi. Hắc Nguyên bị Nguyên Tinh siết cổ tới mức biến dạng, cả người như sắp chết tới nơi.
“Cứu với…tôi…không thở được nữa rồi”.
“Cứu tôi với…”, Hắc Nguyên điên cuồng giãy giụa. Nguyên Tinh không hề buông tay ra mà càng bóp mạnh hơn.
“Chủ tịch”.
Hắc Ngũ cuống cả lên: “Xin cậu bớt giận, tộc trưởng sắp tới rồi! Nhất định chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.
“Bây giờ đang là ân oán cá nhân giữa tôi và Hắc Nguyên. Người này mạo phạm tôi, tôi giết anh ta, không được sao?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Hắc Nguyên có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin chủ tịch giơ cao đánh khẽ”, Hắc Ngũ cầu xin.
“Nếu tôi không muốn giơ cao đánh khẽ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hắc Ngũ há hốc miệng, không biết phải ăn nói thế nào. Lúc này, hai mắt Hắc Nguyên đã trợn ngược, miệng sùi bọt mép, gần như tắt thở. Nếu còn tiếp tục thế này thì hắn sẽ chết chắc. Nhà họ Hắc hoang mang, ai cũng định ra tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...