Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tút tút.

“Ai vậy?”.

Đầu bên kia là một giọng nói hơi trầm thấp.

“Xin… xin chào, tôi là người nhà họ Lâm, tôi… tôi tên là Lâm Phúc…”, gã béo run rẩy nói.

“Người nhà họ Lâm?”, người ở đầu bên kia vô cùng kinh ngạc: “Các anh gọi tới có chuyện gì vậy?”.

“Tôi… tôi… tôi gọi để nói cho anh biết sự thật, thực ra quan tài đứa trẻ của gia tộc các anh không phải do Lâm Chính lấy trộm, mà là con gái của Lâm Ngạo – Lâm Nhược Nam…”

“Lâm Nhược Nam?”.

“Đúng vậy, cô ta nghe nói nhà họ Hắc các anh có vật báu, nên đã lẻn vào lấy trộm. Sau khi phát hiện ra, nhà họ Lâm tôi không muốn đắc tội với nhà họ Hắc, nên đã vu oan cho Lâm Chính, dù sao Lâm Chính cũng là đứa con bị nhà họ Lâm vứt bỏ, chuyện của cậu ta không liên quan đến nhà họ Lâm. Tất cả mọi chuyện… là chúng tôi hãm hại Lâm Chính!”, gã béo Lâm Phúc khóc nức nở nói.

Người ở đầu bên kia im lặng.

Một lát sau, tiếng cười chế giễu vang lên.


“Lâm Phúc, đang yên đang lành, sao anh lại nói với tôi những chuyện này?”.

“Ừm…”, Lâm Phúc không biết nên trả lời thế nào.

“Chắc anh bị Lâm Chính đe dọa chứ gì?”, người kia lại cười nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là Lâm Chính đang ở bên cạnh anh đúng không?”.

Lâm Phúc nín thở.

“Ha ha, nói với Lâm Chính là cách này vô ích thôi. Sáng sớm ngày kia, cậu ta không mang đầu đến nhà họ Hắc tôi tạ tội, thì tất cả những người bên cạnh cậu ta đều sẽ bị chôn cùng… À đúng rồi, còn một chuyện này anh tiện thể chuyển lời giúp tôi, vì lo cậu ta không đến, nhà họ Hắc chúng tôi đã gửi lời cảnh cáo đến cậu ta rồi đấy”.

Kết thúc câu nói đầy ý cười này, điện thoại lập tức bị tắt.

Còn bên này cũng im phăng phắc.

Cảnh cáo?

Từ Thiên và Mã Hải mở to hai mắt, dè dặt nhìn Lâm Chính.


Quả nhiên, ánh mắt Lâm Chính trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Cậu Lâm Chính…”, Lâm Phúc vừa khóc vừa nói.

Lâm Chính nhận lấy điện thoại, liếc nhìn dãy số rồi quay sang nói: “Lập tức đi điều tra”.

“Vâng”.

Từ Thiên vội vàng chạy đi.

Lâm Phúc nhìn Từ Thiên vội vã chạy đi, vội kêu lên với Lâm Chính: “Cậu chủ, còn tôi…”

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Lâm Phúc mở to hai mắt, nặng nề ngã xuống đất.

Máu tươi tràn ra.

“Bảo người chuẩn bị đi, sáng ngày kia xuất phát, đến thành phố Thượng Loan! Đến lúc chấm dứt chuyện này rồi!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Vâng”.

Mã Hải gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận