Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Vợ chồng Tô Quảng vừa mới dọn vào tiểu khu này không bao lâu, cho nên bọn họ đều không biết Lâm Chính.
Trương Tinh Vũ lại chống nạnh, hét xé cả họng: “Mọi người! Mọi người hãy nhìn đây! Đây là Lâm Chính, thằng ở rể chết bằm của nhà chúng tôi! Thằng này coi trời bằng vung, ngay cả mẹ vợ nó mà nó cũng đánh! Đúng là thằng trời đánh! Trời đánh!”.
Nói xong, bà ta gào khóc hu hu.
“Hóa ra người này là con rể của chị Trương à?”.
“Một đứa ăn bám còn dám ngông cuồng như vậy?”.
“Đúng là coi trời bằng vung”.
Người xung quanh lập tức chỉ trỏ.
Vẻ mặt Lâm Chính u ám lạnh lẽo, nhưng anh không làm gì được Trương Tinh Vũ, chỉ đành lạnh lùng lên tiếng: “Trương Tinh Vũ, nếu bà đã nói vậy thì được! Tôi sẽ sai người thu hồi nhà to xe sang mà lúc nãy người nhà họ Lâm tặng cho bà, nếu bà không trả, chúng ta gặp nhau ở tòa!”.
Nói xong, Lâm Chính phất tay rời đi.
Trương Tinh Vũ nghe vậy lập tức sốt sắng.
“Lâm Chính! Cậu dám! Đó là đồ của tôi! Ai cho cậu lấy đi?”.
“Gặp ở tòa thì gặp ở tòa! Tôi không sợ cậu đâu!”.
Trương Tinh Vũ hét lên.
Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng ra khỏi tiểu khu.
Người đàn ông lúc nãy đã chạy mất hút.
Lâm Chính vốn định giải thích rõ ràng với người đàn ông kia, thuận tiện nói rõ tất cả là do nhà họ Lâm vu oan giá họa.
Nhưng ông ta hoàn toàn không tin mình…
Thôi được, vẫn nên nghĩ cách cử người đi giao thiệp với gia tộc của người đó.
Lâm Chính hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cậu bé đi tới.
“Anh ơi, xin hỏi anh là Lâm Chính ạ?’.
“Đúng là tôi, cậu là ai?”, Lâm Chính tò mò nhìn cậu bé.
Cậu bé đưa một tờ giấy cho anh, sau đó chạy đi.
Lâm Chính cầm tờ giấy xem, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Tờ giấy là của người đàn ông kia để lại.
“Lâm Chính, trong vòng hai ngày hãy đến nhà thờ tổ của Hắc Thị ở trấn Ma Khẩu, thành phố Thượng Loan tự sát tạ tội! Nếu không, tất cả người thân bên cạnh cậu bao gồm Tô Dư, Tô Tiểu Khuynh, Tô Cương, Tô Bắc… đều sẽ chết! Còn cậu cũng sẽ khó thoát kiếp nạn, không muốn có nhiều người vô tội chết thì sớm ngày đưa đầu đến gặp!”.
Chữ viết rất ngay ngắn, có thể thấy lúc người kia để lại tờ giấy không hề hoảng loạn.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, vò nát tờ giấy thành bột mịn…
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào rồi?”, Từ Thiên ở đầu bên kia vội hỏi.
“Có lẽ việc này không dễ xử lý như tôi nghĩ…”.
“Vậy phải làm sao?”, Từ Thiên cực kỳ sốt ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...