“Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói chuyện nữa đâu”, người đàn ông nhún vai.
“Tin tôi đi, điều này tốt cho ông”, Lâm Chính trông rất nghiêm túc.
Người đàn ông thấy vậy thì suy nghĩ rồi mỉm cười: “Thôi được, dù sao thì đồ cũng ở đây rồi. Thời gian của tôi cũng không có nhiều, nói vài câu với cậu vậy. Dù sao thì các người cũng không chạy thoát được”.
Nói xong, người đàn ông bước ra ban công. Lâm Chính đi theo sau.
“Lâm Chính, con rể ngoan, đồ không phải của ông ta đúng không? Không được đưa cho ông ta đâu đấy. Tất cả là của nhà chúng ta”, Trương Tinh Vũ vô cùng căng thẳng. Bà ta ghì lấy cánh tay của Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ hừ giọng: “Mấy món đồ không rõ nguồn gốc mà bà cũng dám nhận. Bà không sợ mất mạng à?”
“Không rõ nguồn gốc sao?”, Trương Tinh Vũ giật mình: “Người đưa đồ nói là của cậu mà? Sao lại nói là không rõ nguồn gốc được?”
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với bà ta, anh chỉ đi thẳng ra ban công.
“Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ hét lớn. Lâm Chính mặc kệ.
“Thằng này vẫn không biết điều như thế. Đúng là vô thiên vô pháp. Mặc kệ, hôm nay những thứ này vào nhà mình rồi thì đừng hòng ai mang đi được”, Trương Tinh Vũ lầm bầm rồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Tô Quảng.
“Gọi được mấy người rồi”, Trương Tinh Vũ hỏi.
“Ông Trương, ông Lưu các thứ, tầm 5 người thôi”.
“5 người à? Cũng đủ rồi. Bảo họ đợi ở dưới lầu, nếu như có gì không ổn thì sẽ xông lên hết cho tôi”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
“Tinh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông bớt bớt lại. Nói bọn họ sau khi xong việc tôi sẽ hậu tạ”.
“Ồ…thôi được”, Tô Quảng bèn đưa vài người bạn đợi dưới lầu.
Trên ban công, Lâm Chính châm một điếu thuốc, đồng thời đưa cho người kia một điếu. Ông ta không nhận, chỉ nói thẳng: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Có gì thì nói thẳng đi, tôi vội mang đồ về. Phải rồi, cậu có biết đó là những đồ gì không?”
“Biết, là quan tài của đứa bé”, Lâm Chính hút một hơi.
“Ha ha, xem ra cậu cũng biết một số chuyện đấy nhỉ. Thế nhưng, cậu chỉ đoán ra được 1/3 mà thôi. Bởi vì ngoài thứ đó ra tôi còn mang về thêm hai thứ khác nữa”.
“Thứ gì?”
“Đầu của cậu và người đàn bà ngu ngốc ở trong kia”, người dàn ông chỉ vào đầu, mỉm cười.
Lâm Chính lập tức đanh mặt: “Tại sao?”
“Quan tài đó là thánh vật của nhà họ Hắc chúng tôi, có ý nghĩa đặc biệt. Lần này bị cậu lấy cắp, bên trên rất tức giận nên không chỉ yêu cầu lấy quan tài về mà còn phải mang về cả đầu của những người liên quan tới chuyện này nữa. Những kẻ liên quan không được để sót một ai”, người đàn ông nhún vai.
“Tôi không hề ăn cắp quan tài đó mà là người nhà họ Lâm. Bọn họ gửi tới đây là vì muốn chuyển sự thù địch qua cho tôi mà thôi. Nếu các người thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm ấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đấy là cậu nói thế, sao tôi tin được. Huống hồ đồ ở đây, cậu nói thế thì ai tin?”, người đàn ông mỉm cười.
“Vậy nên các người chấp nhận để người khác dắt mũi à?”
“Cậu có cái gì chứng minh điều này là thật không?”, người đàn ông nheo mắt.
Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh lắc đầu: “Không có”.
“Vậy chẳng phải sao?”, người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra định siết cổ anh.
Ông ta định giết anh trước rồi quay lại giết Trương Tinh Vũ.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác đã chộp chặt cổ tay của ông ta. Đó chính là tay của Lâm Chính.
“Cái gì?”, người đàn ông bàng hoàng. Ông ta không nhìn rõ Lâm Chính ra tay từ lúc nào.
“Tôi không muốn đối đầu với gia tộc của ông, chuyện này hi vọng ông điều tra cho kỹ, đừng vu oan cho người tốt”, Lâm Chính lạnh giọng, anh chẳng buồn khách khí nữa.
“Vu oan sao? Ban đầu tôi còn không tin, giờ thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, một thằng rể bỏ đi lại có sức mạnh như vậy, điều đó chứng tỏ cậu có đủ khả năng đi ăn cắp quan tài”, người đàn ông đáp lại.
“Như vậy là ông mặc định tôi lấy đúng không?”
“Đúng vậy, trừ khi cậu có thể đưa ra được bằng chứng”.
“Bằng chứng sao?”
Lâm chính suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi có bằng chứng, để tôi cho ông xem.
Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho người đàn ông xem. Người đàn ông nhìn thấy thì sững sờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...