Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Có vẻ như tên mập đã có sự chuẩn bị từ trước. Tới món cuối cùng, Lâm Chính mở ra, lấy ra một chiếc hộp và hỏi: “Còn thứ này?”

Người đàn ông giật mình: “À…cái này….là đá mài mực mà pháp gia Vương Hi sử dụng vào thời cổ đại, rất có giá trị”.

“Đá mài mực sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi chưa bao giờ thấy một viên đá mài mực nào lớn như thế này”.

“Thời cổ khác với bây giờ mà”, người đàn ông cười: “Cậu chủ nhận lấy, ngày mai tìm người đi giám định, sau đó mang đi bán thì chắc chắn sẽ được một món lớn đấy”.

“Thật sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ vọng.

“Đương nhiên rồi! Tôi đảm bảo”, người đàn ông vội nói.

“Thế nhưng thứ này xấu quá, tôi không thích…thôi khỏi lấy đi”, Lâm Chính ra vẻ.

Dứt lời người đàn ông tái mặt.


Hả? Anh làm sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như thế kia?”, Lâm Chính giả bộ tò mò hỏi.

Lâm Phúc giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là….hơi mệt chút thôi, không sao cả…”

“Nếu mệt thì về nghỉ đi”.

“Vậy những món này cậu chủ nhận nhé”, Lâm Phúc bèn nhét luôn cả cái hòn đá đen vào tay của Lâm Chính.

Lâm Chính vứt vào ngực anh ta: “Tôi chẳng thích cái món này tí nào, anh mang về đi. Những thứ khác thì có thể để lại”.

“Điều này…cậu chủ, không thể nào…Những thứ này đều rất quan trọng. Do ông chủ đích thân chọn tặng cậu. Dù thế nào thì cũng mong cậu nhận lấy mà, Lâm Phúc vã mồ hôi, vội vàng nói.

“Vậy sao?”

Lâm Chính cười lạnh lùng, vứt toàn bộ đồ lại: “Nhà to siêu xe và cả tấm lòng đầy cảm động của họ nữa, tôi vốn định nhận nhưng mà nghĩ kỹ lại, có vẻ mối thù của mẹ quan trọng hơn. Vì vậy thôi, tôi không lấy gì hết”.


“Hả? Điều này…”, Lâm Phúc hoảng loạn, vội vàng nói: “Cậu Lâm, như vậy sao được? Tất cả đều là quà nhà họ Lâm tặng cậu mà. Cậu thật sự không muốn sao?”

“Không, cầm về hết đi”, Lâm Chính nói.

“Cậu Lâm, đích thân ông chủ chọn cho cậu đấy”.

“Chính vì do ông ta mua nên tôi mới không thèm. Huống hồ, tôi vẫn chưa tha thứ cho nhà họ Lâm. Giờ họ nói muốn tôi về, anh nghĩ sẽ có khả năng đó sao? Các người coi tôi là gì?”, Lâm Chính cười lạnh.

“Cậu”,Lâm Phúc tức bại hoại, vốn định phát tiết nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn. Một tên tạp chủng, một thẳng rể vô dụng làm gì có tư cách ra giá chứ? Cầm những thứ này thì cả đời không phải lo cái ăn cái mặc. Vậy mà tên bỏ đi này lại dám từ chối. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta đã không dám tin rồi.

“Cậu chủ, cậu làm vậy tôi không biết phải ăn nói thế nào với ông chủ”.

“Đó là chuyện của anh, không có liên quan gì tới tôi hết. Nghe đây, anh về nhà họ Lâm, nói với họ rằng nếu muốn tôi tha thứ thì giao hết những kẻ đã hại chết mẹ tôi năm đó ra đây, đồng thời đích thân khấu đầu tạ tội trước mộ của mẹ. Như vậy thì có khi tôi sẽ cân nhắc tới việc tha thứ cho bọn họ”, Lâm Chính vuốt cằm, điềm đạm nói

“Cậu nói cái gì?”

Anh ta không tin, phải cố gắng nén giận mà cung kính trả lời: “Cậu chủ, yêu cầu của cậu quá đáng quá. Cậu biết bố cậu đại diện cho điều gì trong nhà họ Lâm mà. Bắt ông ấy khấu đầu trước mẹ cậu, có thể ông ấy đồng ý nhưng người khác thì chưa chắc”.

“Vậy thì cầm theo đồ của anh và cút đi”, Lâm Chính tỏ vẻ dửng dưng. Anh cũng chẳng cần khách khí.

“Cậu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui