Có điều cũng chính vì bị châm bạc khống chế mà tốc độ bỏ chạy của Huyết Nam Ngục giảm đi nhiều
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương đã đuổi kịp.
“Chết tiệt”, Huyết Nam Ngục thấy bị đuổi kịp thì bặm môi, dồn toàn lực tăng tốc.
Lâm Chính lại phóng châm bạc. Lần này ông ta không có thời gian chống lại nữa. Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh châm bạc của Lâm Chính.
Vụt! Vụt…Vài cây châm đâm vào lưng, trong nháy một một luồng sức mạnh như luồng điện truyền khắp cơ thể của ông ta. Huyết Nam Ngục khẽ rùng mình, ông ta không chạy tiếp được nữa. . ngôn tình hay
“Á!”, ong ta kêu rên thảm thiết, cả người đổ gục ra đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại. Mặt mũi ăn toàn đất bẩn.
“Huyết Nam Ngục, lần này ông định chạy đi đâu”, tiếng hét vang lên.
Nguyên Tinh sải bước, chộp lấy vai của Huyết Nam Ngục định khống chế và phế bỏ khả năng chiến đấu của ông ta. Thế nhưng Huyết Nam Ngục đã quay người lại tung một quyền chống trả.
Ầm! Quyền đánh tạo ra vô số quyền ảnh dội về phía đối phương như một cơn lũ. Nguyên Tinh nín thở, lập tức lùi lại.
Huyết Nam Ngục dùng chút sức lực còn lại định chạy tiếp. Tuy nhiên lúc này ông ta mới phát hiện ra bản thân đã bị bao vây. Giờ có mọc thêm cánh thì cũng không thể nào thoát được.
“Huyết Nam Ngục, từ bỏ đi, hôm nay ông không chạy nổi đâu”, Tào Tùng Dương nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. mặc dù cậu còn ít tuổi nhưng thủ đoạn cũng nhiều gớm”, Huyết Nam Ngục nói tiếp: “Thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng chẳng có gì mà phải tới mức đổ máu. Thần y Lâm, cậu đâu cần phải ra đòn sát phạt đâu nhỉ!”
“Tôi không thích thả hổ về rừng. Bất kỳ thế lực tiềm tàng nào mà là mối họa với tôi thì tôi sẽ trừ khử ngay. Hôm nay mà không giết ông, sau này ông báo thù thì tôi lại đêm dài lắm mộng”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, thần y Lâm, tôi biết cậu kiêng dè. Thế này, tôi xin lỗi cậu đồng thời thề rằng sẽ không truy cứu chuyện cậu giết đệ tử của tôi nữa, cũng sẽ không báo thù nữa! Cậu để tôi đi, như vậy đều tốt cho cả tôi và cậu”, Huyết Nam Ngục nói.
“Có lợi cho cả tôi sao?”, Lâm Chính nheo mắt: “Giết ông thì mới có lợi cho tôi được”.
“Ha ha thần y Lâm, cậu không hiểu tôi rồi. Cậu thật sự cho rằng tôi chết rồi thì cậu sẽ không còn gì phải kiêng dè? Nếu hôm nay tôi chết trong tay cậu thì chỉ sợ cậu sẽ càng có nhiều rắc rối hơn mà thôi. Bởi vì thế lực sau lưng tôi sẽ dồn toàn bộ sức mạnh tìm cậu báo thù. Như vậy cậu sẽ càng ăn không ngon ngủ không yên hơn đấy”, Huyết Nam Ngục bật cười.
“Người đứng sau lưng ông? Theo như tôi được biết ông tán tu mà, chỉ có một mình, ai có thể báo thủ cho ông được chứ?”, Tào Tùng Dương chau mày.
“Các vị, chắc các vị nghe qua về Huyết Ma Tông chứ?”, Huyết Nam Ngục nheo mắt cười.
“Huyết Ma Tông?”, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh thất thanh.
Những người khác thì hoang mang: “Huyết Ma Tông là gì vậy?”
“Tôi chưa nghe thấy bao giờ”.
Đám đông xì xầm, tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính cũng cảm thấy vậy.
“Đó là tông phái gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Chỉ thấy Nguyên Tinh chắp tay: “Bẩm thần quân, Huyết Ma Tông là tông đạo số một về tà đạo, thế nhưng đã ẩn thế hàng trăm năm này rồi, rất ít khi xuất hiện. Những thông tin liên quan tới tông phái này chúng tôi cũng không biết nhiều, nhưng có một điểm mà ai cũng biết đó là thực lực của tông phái này cực kỳ mạnh, mạnh tới mức vô lý. Thủ đoạn của Huyết Ma Tông vô cùng tàn nhẫn và khủng khiếp”.
“Cổ Phái cũng có chút hiểu biết vè Huyết Ma Tông. Theo như chúng tôi được biết thì Huyết Ma Tông luôn muốn nhập thế, tuy nhiên bị rất nhiều nguồn sức mạnh khống chế nên mới tỏ ra khiêm tốn như vậy. nếu không, cả giới võ đạo Hoa Quốc đã ngấm mùi máu tanh từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...