Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Đến lúc đó anh sẽ biết”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Hừ, lại còn vòng vo nữa”.
Nạp Lan Thiên lắc đầu, cầm Thiên Kiêu Lệnh bỏ đi.
Lâm Chính cất Thiên Huyết Mạn Sơn đi, rồi xoay người rời khỏi Dương Hoa.
Tất cả sự vụ của Dương Hoa anh đều giao cho Mã Hải quản lý, về sau sẽ có một buổi họp báo do Mã Hải tổ chức, giải thích với bên ngoài tình hình gần đây của Dương Hoa.
Dù sao tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Lâm Chính thở hắt ra, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh nhìn thời gian, thấy đã đến giờ ăn liền định tìm nơi ăn một bữa no, để giải tỏa tâm trạng buồn chán.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh rung lên.
Anh lấy ra xem.
Là Tô Dư gọi đến…
Lâm Chính thấy rất nghi hoặc, liền bấm nút nghe.
“Lâm Chính, anh có thời gian rảnh không?”, Tô Dư ở đầu bên kia có vẻ vô cùng căng thẳng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Ừm… Lâm Chính, chiều nay tôi phải đi đàm phán một dự án phim, anh có rảnh không? Có thể đi cùng tôi không?”.
“Dự án phim?”, Lâm Chính sửng sốt: “Chuyện này chẳng phải do đám Tống Kinh phụ trách sao? Sao lại để cô đi?”.
“Bọn họ không chịu đàm phán với đám đạo diễn Tống, mà chỉ đích danh là nếu muốn lấy được dự án này thì tôi phải ra mặt đàm phán…”, Tô Dư thở dài, tỏ vẻ bất lực.
Lâm Chính nhíu mày: “Rõ ràng là đối phương nhằm vào cô, dự án này bỏ đi cũng được”.
“Nhưng… Lâm Chính, đây là một dự án công ích, nếu tôi lấy được dự án này thì có thể quyên góp được 50 triệu tệ cho các trẻ em nghèo khó ở vùng núi xa xôi. Đây là chuyện tốt mà, cứ thế bỏ qua… thì tiếc lắm”, Tô Dư giải thích.
“Ồ?”.
Lâm Chính không ngờ còn có lý do như vậy nữa.
“Lâm Chính, nếu bọn họ không chịu gặp đám đạo diễn Tống, thì tôi nghĩ đưa anh đi cùng chắc là không vấn đề gì. Dù thế nào tôi cũng muốn thử, anh thấy sao?”, Tô Dư dè dặt hỏi, sợ Lâm Chính nổi giận.
Nhưng Lâm Chính lại im lặng một lát rồi đáp: “Cô đang ở đâu? Để tôi đến đón!”.
“Tòa nhà Quảng Hối! Tôi vừa mua một bộ quần áo trang trọng chút! Lâm Chính, anh mà đến thì cũng tiện thể chọn một bộ đi. Đối phương là người tai to mặt lớn, không thể xuề xòa được”.
“Được”.
Hôm nay Tô Dư mặc rất đẹp
Cô gái mặc bộ lễ phục màu tím nhạt kết hợp với cách trang điểm tinh tế, giống như một bông hoa nổi bật giữa thành phố náo nhiệt về đêm.
Cô gái đeo một cặp kính to màu đen, khuôn mặt được che tới cả nửa, cộng thêm tóc mái ngang trán khiến cho những người bên cạnh không nhận ra cô ta là ai.
Lúc này Tô Dư đang là một ngôi sao nổi đình đám, có không ít paparazzi theo dõi cô ta, thế nên cần phải khiêm nhường đôi chút. Lâm Chính đỗ xe bên đường, tìm Tô Dư.
“Lâm Chính, ở bên này”, Tô Dư mừng lắm, lập tức kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...