Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chính là những người đi qua nước Thoát Thai Hoán Cốt này mà không chết, thì ký ức sẽ bị xóa sạch. Đến lúc đó Tô Nhu yêu dấu của anh chỉ còn là một con rối bên cạnh cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mặc cho bà ta sắp xếp, sao còn nhớ tới thần y Lâm anh chứ? Như vậy anh còn muốn đưa cô Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc nữa không?”.
Lâm Chính nghe thấy thế, nắm tay siết chặt lại…
“Sao nào? Thần y Lâm, anh còn muốn đưa cô Tô Nhu đến Hồng Nhan Cốc không?”, Nạp Lan Thiên cười hỏi.
Anh hoàn toàn không ngờ Hồng Nhan Cốc này lại thâm sâu bí hiểm như vậy.
Hoa Huyền và Tinh Xán tiếp xúc lúc vừa rồi khiến anh còn tưởng Hồng Nhan Cốc chỉ là một môn phái cao nhân lánh đời, độc thân tu luyện, đâu ngờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại tàn nhẫn như vậy.
“Nói vậy là Hoa Huyền và Tinh Xán vừa rồi cũng là người từng trải qua nước Thoát Thai Hoán Cốt sao?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Đương nhiên, những người có thể trở thành người của Hồng Nhan Cốc thì đều phải trải qua nước Thoát Thai Hoán Cốt. Đúng rồi, vừa nãy anh nói đến Hoa Huyền? Chính là cô gái mặc đồ trắng kia sao? Xinh đẹp thật đấy…”
“Sao nào? Anh không biết Hoa Huyền sao?”.
“Chỉ nghe đại danh chứ chưa từng thấy người!”.
“Đại danh?”.
“Ha ha, thần y Lâm, anh đúng là chẳng biết gì về Hồng Nhan Cốc cả! Ngay cả Hoa Huyền mà cũng chưa từng nghe đến sao? Để tôi nói cho anh biết, cô gái này là đệ tử có thiên phú tốt nhất hiện giờ của Hồng Nhan Cốc. Nói cách khác, cô ta là đệ tử hấp thu tốt nhất sau khi đi qua nước Thoát Thai Hoán Cốt, cũng là kiệt tác mà cốc chủ Hồng Nhan Cốc hài lòng nhất!”.
“Vậy sao…”
“Thực lực của Hoa Huyền đã lên đến cảnh giới khó mà miêu tả được, nghe nói phải nằm trong tốp năm bảng thiên kiêu. Hai người hạng 7 và hạng 8 của bảng thiên kiêu từng gặp cô ta, đồng thời bị cô ta đánh bại chỉ bằng mấy chiêu. Nhưng cô ta không có hứng thú với bảng thiên kiêu, nên hai người kia mới không bị tước bỏ thân phận thiên kiêu”, Nạp Lan Thiên cười khẽ.
Có thể đánh bại liên tiếp hai thiên kiêu hạng 7 và 8 một cách dễ dàng như vậy, muốn đánh bại thiên kiêu hạng 10 như Nạp Lan Thiên đương nhiên là chuyện nhỏ.
Lâm Chính trầm mặc.
“Sao nào? Thần y Lâm không tin sao? Nếu không tin thì anh có thể gọi cô ta đến kiểm tra, xem những lời tôi nói có đúng không!”, Nạp Lan Thiên cười nói.
Lâm Chính hoàn hồn, hít sâu một hơi.
Nếu đúng như lời Nạp Lan Thiên nói, thì Lâm Chính tuyệt đối không thể giao Tô Nhu cho Hồng Nhan Cốc.
Nhưng với tính tình của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, thì chắc chắn bà ta sẽ ra tay với Lâm Chính.
Như vậy thì hai bên khó tránh sẽ nổ ra một trận ác chiến.
Nếu đúng lúc này người của Cô Phong lại nhảy vào thì Lâm Chính… hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Anh không thể đánh nữa.
Đầu tiên là đấu với thôn Dược Vương, rồi lại diệt Cổ Phái.
Dương Hoa đã bị chia năm xẻ bảy.
Không chỉ Dương Hoa, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu, thậm chí là Đông Hoàng Giáo đều vô cùng mệt mỏi.
Mọi người không thể chịu nổi sự hành hạ giày vò nữa.
Tuy mỗi lần hành động Lâm Chính đều đi một mình, nhưng dù sao mọi người cũng khó tránh được phong ba. Cứ nhìn đám Mã Hải, Cung Hỉ Vân, Từ Thiên là biết, đám Long Thủ, Tần Bách Tùng thì không cần nói nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...