Lời xin lỗi nói ra miệng giống như đã dùng hết sức lực và dũng khí của Tinh Xán.
Nhưng Lâm Chính không có bất cứ phản ứng gì.
“Này, như thế được rồi chứ?”, Tinh Xán tức giận nói.
“Cái gì được? Cô còn chưa xin lỗi mà!”, Lâm Chính giả vờ khó hiểu hỏi.
“Không phải tôi vừa xin lỗi rồi sao?”.
“Tôi không nghe thấy!”.
“Anh…”, Tinh Xán tức đến mức suýt nổ phổi.
“Sư muội, nói lớn lên một chút”, Hoa Huyền lại bảo.
Tinh Xán tức đến mức viền mắt đỏ lên, nước mắt sắp trào ra.
“Xin lỗi!”, cô ta hét lớn lên giống như giận dỗi.
Cô ta hét xong, nước mắt trào ra, hơi nấc nghẹn.
Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ ấm ức như vậy.
Lâm Chính mỉm cười nhàn nhạt, cầm châm bạc chữa trị cho Tinh Xán.
“Thần y Lâm, xin lỗi”, Hoa Huyền nói khẽ.
“Không sao”.
Lâm Chính châm cứu, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng.
“Tôi có thể hỏi một câu không? Vì sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại bảo các cô đưa Tiểu Nhu đi?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô Tô Nhu có thể chất siêu phàm, được sư phụ tôi xem trọng, muốn thu nhận làm đồ đệ!”, Hoa Huyền nói.
“Hóa ra là vậy… Thay tôi cảm ơn ý tốt của cốc chủ, nhưng chưa nói tới tôi có đồng ý hay không, tôi nghĩ Tiểu Nhu cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường, không có hứng thú với chuyện chém giết. Hơn nữa, tôi không hi vọng cô ấy tham dự vào giới võ thuật Hoa Quốc, chuyện của võ giả quá nguy hiểm!”, Lâm Chính nói.
“Anh lo cái gì? Anh cũng không phải chồng của cô ấy! Liên quan gì đến anh?”, Tinh Xán tức giận nói.
“Tôi là bạn cô ấy, thế là đủ rồi! Phải là chồng cô ấy thì mới có thể nghĩ cho cô ấy sao? Tôi không phải chồng cô, không phải cũng trị thương cho cô à?”, Lâm Chính phản bác.
Anh nói xong, Tinh Xán đỏ mặt, sau đó lại có vẻ chán ghét, nhưng không nói gì.
Sau một phen chữa trị, Lâm Chính băng bó cho Tinh Xán rồi mới kết thúc.
“Về nghỉ ngơi cho tốt, đừng để vết thương dính vào nước, như vậy sẽ lành nhanh hơn”, Lâm Chính dặn dò.
“Cảm ơn thần y Lâm, chúng ta nên tạm biệt rồi! Lần này đã quấy nhiễu đến mọi người, mong hãy tha thứ”, Hoa Huyền nói.
“Không cần khách sáo!”, Lâm Chính gật đầu.
“Ừ, chúng tôi nên đi rồi, nhưng trước khi đi, thần y Lâm, tôi vẫn còn một câu muốn nói với anh”.
“Câu gì?”.
“Nếu anh muốn tốt cho cô Tô Nhu thì nên giao cô ấy cho chúng tôi”.
“Tôi nói rồi, tôi có thể chữa khỏi cho Tiểu Nhu”.
“Thật ra không chỉ là chuyện đó…”, Hoa Huyền do dự một lúc, muốn nói lại thôi.
“Cô Hoa Huyền có băn khoăn gì sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thật ra sư phụ tôi…”.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...