Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều không khỏi run rẩy, đồng loạt nhìn về phía cửa.
A Hải cũng sửng sốt, ngoái lại nhìn.
Liền thấy một đám người bước vào.
Người dẫn đầu lại chính là Tiêu Trường Thanh của nhà họ Tiêu.
"Ông Tiêu, sao ông lại đến đây?".
Trương Côn ngạc nhiên, vội vàng mỉm cười bước tới chào hỏi: "Ông Tiêu, ông đến nhà họ Trương chúng tôi sao không gọi điện thoại trước? Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi! Mau ngồi đi!".
Đối mặt với sự nhiệt tình của Trương Côn, Tiêu Trường Thanh coi như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm về phía Lâm Chính.
Ông ta chen vào đám người, đứng trước mặt Lâm Chính và đám Hồ Dũng.
Đám Hồ Dũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Người nhà họ Trương và mấy người Đỗ Sâm cũng vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Trường Thanh muốn làm gì đây?
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Bốp!
Tiêu Trường Thanh tát một cái rất mạnh vào mặt Hồ Dũng.
Má Hồ Dũng lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ tươi, phải lùi lại mấy bước.
"Cái gì vậy?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Ông Tiêu, ông làm gì vậy?", Trương Tùng Hồng cuống lên, vội vàng bước tới.
"Người nhà họ Tiêu bị làm sao thế?", Nhậm Ái cũng nổi giận, lớn tiếng quát hỏi.
Nhưng…
Tiêu Trường Thanh vẫn phớt lờ tất cả mọi người, chỉ trừng mắt nhìn Hồ Dũng đang hoang mang và uất ức, gầm lên: "Tránh hết ra cho tôi!".
Mấy người Hồ Dũng đều sợ hãi, lập tức lùi lại.
Tiêu Trường Thanh thấy thế, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Ông ta xoay người lại, chỉnh trang quần áo, sau đó cúi người với Lâm Chính một cách rất trang trọng và nghiêm túc.
"Cậu Lâm, khiến cậu bị kinh sợ rồi!".
Mọi người thấy thế đều im bặt.
Ngay cả tiếng hít thở và tiếng tim đập cũng biến mất.
Ai nấy như bị hóa đá…
Tiêu Trường Thanh cúi người trước Lâm Chính?
"Chuyện… chuyện này là sao vậy?", Trương Ái Khởi sợ hãi chứng kiến cảnh tượng này, lắp bắp kêu lên.
"Ông Tiêu, ông… ông làm gì vậy? Sao ông lại cúi người trước thằng vô dụng này chứ?", Trương Côn cũng bước tới, da đầu tê dại.
"Câm miệng!".
Tiêu Trường Thanh tức giận trừng mắt nhìn Trương Côn, vẻ mặt vô cùng giận dữ: "Trương Côn, tôi cảnh cáo ông, nếu còn để tôi nghe thấy ông sỉ nhục cậu Lâm thì đừng trách tôi không khách sáo".
"Hả?", Trương Côn ngớ ra.
Trương Tùng Hồng nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm.
Bà cụ Trương cũng không phải đồ ngốc, thấy thế thì cũng không dám hành động khinh suất nữa.
"Chú Tiêu, chú sao vậy? Chú không biết người này sao? Cậu ta tên Lâm Chính, là một thằng vô dụng ở rể nhà em họ cháu, ham ăn lười làm, vô công rồi nghề, hơn nữa còn là vua mọc sừng, sao chú lại khách sáo với cậu ta như vậy chứ? Có phải chú nhận nhầm người không?", Thành Bình ở phía sau kinh ngạc nói.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, Tiêu Trường Thanh liền xông tới, cho cô ta một cái bạt tai.
Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thành Bình ôm má, vừa tức giận vừa uất ức.
"Ông làm gì vậy?", Trương Ái Khởi cuống lên, lập tức xông tới đỡ Thành Bình.
"Tiêu Trường Thanh, cậu bị điên à?".
Nhậm Ái cũng ngứa mắt lắm rồi, đập bàn chất vấn.
"Bà Trương, tôi đã nói rồi, không ai được phép sỉ nhục cậu Lâm, sỉ nhục cậu ấy chính là sỉ nhục Tiêu Trường Thanh tôi", Tiêu Trường Thanh nghiêm túc nói.
Đầu óc mọi người đều không theo kịp.
Bà cụ Trương kinh ngạc nhìn Tiêu Trường Thanh, sau đó nói: "Cậu có biết người này là ai không?".
"Cậu Lâm Chính!", Tiêu Trường Thanh đáp.
"Nếu cậu đã biết cậu ta là Lâm Chính thì tại sao còn làm như vậy…", bà cụ Trương không biết nên nói gì.
Chẳng phải Lâm Chính là kẻ thù của nhà họ Tiêu sao?
Chuyện của nhà họ Trương lần trước cũng làm mất thể diện nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu cũng từng bị Lâm Chính đánh mà.
Theo lý mà nói thì đáng lẽ nhà họ Tiêu cũng giống nhà họ Khai, đều coi Lâm Chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mới phải chứ? Sao Tiêu Trường Thanh lại đối xử với Lâm Chính như vậy?
Nhưng Tiêu Trường Thanh chẳng thèm quan tâm đến mọi người xung quanh nữa, ông ta quay lại cúi người với Lâm Chính lần nữa: "Cậu Lâm, chuyện trước kia đều là nhà họ Tiêu tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu đại nhân đại lượng tha cho nhà họ Tiêu tôi đi!".
Ông ta nói xong, tất cả người nhà họ Tiêu đều cúi người với Lâm Chính.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...