Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Đàm phán?”, Tào Tùng Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu giết lãnh tụ của chúng tôi còn muốn đàm phán gì với chúng tôi chứ? Thần y Lâm, nếu cậu đang ở đây, chúng tôi cũng đã đến, thì chúng ta có thể chấm dứt luôn ân oán. Hôm nay nếu không phải cậu chết thì là chúng tôi mất mạng!”.
Dứt lời, Tào Tùng Dương liền giang tay ra thủ thế.
Những người khác cũng lập tức nghiêm trận chờ đợi, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Các ông cảm thấy thực lực của mình so với Công Tôn Đại Hoàng thì thế nào?”.
“Hừ, tuy thực lực của chúng tôi không bằng ông Công Tôn, nhưng thái thượng trưởng lão Tào từng chỉ điểm cho ông Công Tôn, thực lực của ông ấy sâu không thể lường, sao cậu có thể sánh bằng chứ? Cho dù là ông Công Tôn cũng phải tự than không bằng”, một nguyên lão hừ mũi nói.
“Nói vậy là ông cảm thấy tôi đấu không lại Tào trưởng lão của các ông sao?”.
“Cậu chỉ có một mình, dựa vào đâu chứ?”.
Bọn họ khinh bỉ nói.
“Vậy trước đó ở hồ Ám Long thì sao?”, Lâm Chính lại nói thêm một câu.
Anh vừa dứt lời, đám người kia liền nín thở, không ai ho he tiếng nào.
Hồ Ám Long?
Lúc đó Công Tôn Đại Hoàng đã triệu tập hơn một nửa nguyên lão và toàn bộ tinh nhuệ của Cổ Phái để bao vây tiêu diệt thần y Lâm.
Nhưng kết quả là người của Cổ Phái bị đánh cho kinh hồn khiếp sợ, quỳ xuống xin tha, Công Tôn Đại Hoàng cuống cuồng tháo chạy như chó nhà có tang.
Dù thực lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng có mạnh bằng lực lượng mà Công Tôn Đại Hoàng đã triệu tập ở hồ Ám Long không?
Những người vốn có chút không quan tâm thần y Lâm bỗng thót tim lại, không dám coi khinh nữa…
“Nếu thực sự ra tay thì tôi nghĩ kết cục của các ông cũng không khá hơn Công Tôn Đại Hoàng bao nhiêu đâu”, Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt bọn họ lại càng khó coi hơn.
Tào Tùng Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Nghe thần y Lâm nói vậy thì hình như cậu không định đánh với chúng tôi thì phải?”.
“Đúng vậy”.
“Vậy cậu muốn thế nào?”.
“Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn đàm phán với các ông”, Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng họp, nói.
“Tôi nghĩ chắc hẳn các ông đã phục vụ cho Cổ Phái rất nhiều năm rồi đúng không? Các ông có thể trở thành nòng cốt của Cổ Phái, tôi nghĩ không có ai cống hiến cho Cổ Phái dưới mười năm nhỉ?”.
“Phải thì sao nào? Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”.
Có người đã mất kiên nhẫn, liền hừ mũi chất vấn.
“Tôi muốn hỏi các ông, rốt cuộc các ông có muốn Cổ Phái bị diệt vong không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn bọn họ, lên tiếng hỏi.
Mấy người kia không khỏi sửng sốt…
“Việc này…”
“Thần y Lâm, việc này còn cần phải hỏi sao? Cổ Phái đã rót máu tươi của bao thế hệ chúng tôi, sao chúng tôi có thể muốn nó bị diệt vong chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...