“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Công Tôn Đại Hoàng đanh giọng hỏi.
“Thế thì tôi lại càng dễ xử lý, nhà họ Khánh chúng tôi bắt được kẻ thù giúp thần y Lâm, chúng tôi chỉ cần nộp ông cho cậu ta thì sẽ lập công lớn, thần y Lâm sẽ thưởng lớn cho chúng tôi! Tuy lợi ích không bằng truyền thừa Cổ Phái, nhưng dù gì chúng tôi cũng lời, ông thấy sao?”.
“Khánh Dung! Lão hồ ly xảo quyệt này!”.
Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Ha ha, tôi chỉ là một thương nhân mà thôi!”.
“Đi thôi! Tôi sẽ giao toàn bộ truyền thừa Cổ Phái cho ông! Ông hãy đưa tôi đi ngay!”.
“Không vấn đề gì, ông Công Tôn!”.
Một chiếc taxi dừng trước một trang viên xa hoa.
“Thưa anh, đã đến nơi rồi”, tài xế ở hàng ghế trước ngoảnh lại cười nói.
Lâm Chính lấy hai tờ tiền trong túi áo ra đưa cho tài xế, sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
Cổng trang viên có hai bảo vệ mặc vest màu đen, và một quản gia mặc áo bào màu nâu.
Quản gia còn rất trẻ, đeo kính, đôi mắt dưới cặp kính lóe lên tia sáng.
Nhìn thấy Lâm Chính, quản gia vội chạy bước nhỏ tới.
“Chủ tịch Lâm, sao anh lại đến đây? Cũng chẳng gọi điện thoại trước khi đến để tôi bảo gia chủ chuẩn bị. Nào nào nào, anh đi chậm thôi”, quản gia chào hỏi rất nhiệt tình.
“Công Tôn Đại Hoàng đâu?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Ai cơ?”, quản gia sửng sốt.
“Công Tôn Đại Hoàng”, Lâm Chính quay sang nhìn anh ta chằm chằm.
Quản gia đần mặt ra, tỏ vẻ khó hiểu: “Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, Công Tôn Đại Hoàng gì chứ? Tôi không biết…”
Lâm Chính đánh giá anh ta một lượt, rồi sải bước đi vào trong.
“Gọi gia chủ của các anh đến gặp tôi!”.
“Vâng, vâng…”
Quản gia vội vàng chạy đi.
Lâm Chính tìm một lượt ở nhà họ Khánh, nhưng không thấy bóng dáng của Công Tôn Đại Hoàng đâu. Khi đi tới bãi đỗ máy bay ở phía sau trang viên, anh bước mấy bước tới, sờ vị trí động cơ mấy cái, lông mày bỗng nhíu lại.
“Chủ tịch Lâm, sao bỗng dưng cậu lại đến đây thế? Làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả”, Khánh Dung chạy bước nhỏ tới, dáng vẻ hoảng hốt, vội vàng cúi người khom lưng với Lâm Chính, sau đó quay sang nói với quản gia: “Mau, đi gọi hết mọi người trong nhà lại đây, bảo nhà bếp chuẩn bị ngay cơm ngon rượu ngọt để tẩy trần cho Chủ tịch Lâm”.
“Vâng, gia chủ”.
Quản gia gật đầu, rồi chạy đi.
“Không cần đâu Khánh Dung! Chắc hẳn ông cũng biết mục đích tôi đến đây để làm gì”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.
“Mục đích?”, Khánh Dung ngớ người ra, kỳ quái hỏi: “Chủ tịch Lâm, cậu đến đây… có chuyện gì sao?”.
“Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...