Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tiêu thiên kiêu hãy cẩn trọng. Đối phương dám nói vậy thì chắc chắn là cậu ta có chiêu của mình đấy”, Công Tôn Đại Hoàng nhắc nhở.

“Có chiêu gì chứ? Lẽ nào tôi và ông liên thủ lại không đấu nổi một kẻ cắc ké trong giang hồ sao?”, Tiêu Khải Phong khinh thường.

“Sao tôi không nhớ kẻ cắc ké này trước đó đã đánh bại cậu như thế nào nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh giọng.

“Điều này…”, Tiêu Khải Phong há miệng: “Vừa rồi là tôi lỡ lời thôi”.

Công Tôn Đại Hoàng mặc kệ, ông ta chỉ kẽ nói: “Chuyện đã tới nước này thì không cần phải nhiều lời nữa. Thần y Lâm, cậu hãy tự lo cho mình đi”.

Lâm Chính bước tới trước. Công Tôn Đại Hoàng phất tay.

“Giết”.

Vụt vụt…Đám cao thủ xung quanh lập tức xông lên. Tiêu Khải Phong và Công Tôn Đại Hoàng án binh bất động. Bọn họ nhìn chăm chăm Lâm Chính, định tìm cơ hội.


Đám cao thủ của Cổ Phái sớm đã muốn xử lý anh rồi. Nhất là cách ăn nói quá ngông cuồng của Lâm Chính đã khiến bọn họ vô cùng tức giận. Bọn họ thật chỉ muốn đập cho anh một trận để anh biết thế nào là trời cao đất dày. . Trải‎ 𝑛ghiệ𝓶‎ đọc‎ 𝘁ru𝑦ệ𝑛‎ số‎ 1‎ 𝘁ại‎ [‎ Tr‎ 𝖴𝓶Tru𝑦ệ𝑛﹒𝙫𝑛‎ ]

Một người của Cổ Phái với cơ thể vạm vỡ chạy nhanh nhất. Người này trông không khác gì một con gấu lớn với cánh tay như hai cái cột tiếp cận Lâm Chính với khí thế hừng hực.

Nắm đấm mãnh liệt mang theo khí tức kinh hồn. Nếu nói cú đấm có thể đấm bẹp được cả xe tăng thì cũng không ngoa.

Một giây sau, Lâm Chính cũng tung nắm đấm lên. Anh không hề né tránh, cứ thế đỡ chọn cú đấm của đối phương.

Định liều mạng sao? Tất cả những người có mặt đều nín thở và nhìn chăm chăm.

Rầm! Hai cú đấm va chạm trực diện. Âm thanh nặng nề vang lên. Một làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.

Nhưng ngay sau đó…

Rắc rắc!


Tiếng xương gãy cũng vang lên ngay lập tức. Đám đông bàng hoàng. Nắm đấm của nguyên lão Cổ Phái bị Lâm Chính đấm nát, năm ngón tay gãy rời, đến cả lòng bàn tay cũng bấy nhầy, be bét máu…

“Cái gì?”, tiếng hô kinh hãi vang lên.

Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, nhân cơ hội cả nguyên lão vẫn chưa kịp phản ứng thì chộp lấy cổ tay của đối phương và ghì ông ta xuống.

Vị nguyên lão do một tay đã bị đâm nát nên đau đớn gào thé, quên cả việc phản kháng và bị Lâm Chính ghì chặt.

Đúng lúc này, quyền đấm của Lâm Chính hóa chưởng, đánh về ngực của vị nguyên lão.

Bụp! Vị nguyên lão bay bật ra xa, ngã về hướng Công Tôn Đại Hoàng. Ai cũng có thể nhìn thấy trong không trung vào lúc này, máu tươi xối ra từ miệng của vị nguyên lão.

“Vương Tinh trưởng lão”.

“Vương trưởng lão”

Đám đông kêu lên. Công Tôn Đại Hoàng nhảy lên đỡ lấy nguyên lão đang bay tới. Thế nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào vị nguyên lão này thì một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ nguyên lão đã truyền tới cơ thể của Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng run bắn người. Ông ta đáp đất loạng choạng. Sau khi đứng vững lại, ông ta không dám cử động lung tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui