Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Một nguyên lão của Cổ Phái bước tới, lạnh lùng nói. Dứt lời, tất cả người của Cổ Phái đều lao lên bao vây lấy anh ta. Ai ai trông cũng hằm hằm sát khí. Rõ ràng là họ muốn gây sự.
Thực lực của Linh Kiếm Môn dù rất tốt nhưng về số lượng thì rõ ràng lúc này Cổ Phái đang chiếm ưu thế.
Ngoài ra, có không ít người của các tông môn khác có mặt tại hiện trường cũng đứng về phía Cổ Phái.
Nếu mà để đánh nhau thật thì người của Linh Kiếm Môn không đủ.
Bọn họ trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, Tịch Tử Nghĩa chỉ bật cười ha ha: “Ha ha…đây là Cổ Phái sao? Chẳng khác gì quân trộm cắp? Đúng là nực cười! Ha ha…”
“Chết đến nơi rồi mà còn cười”, có người chửi rủa.
“Chết đến nơi rồi sao? Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa lắc đầu.
“Sao? Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn đủ tư cách đấu với chúng tôi à?”, một nguyên lão khác chau mày.
“Có gì mà không đủ? Tôi đã dám tới đây thì đương nhiên là có đủ tự tin để tiêu diệt các người. Lẽ nào các người cho rằng tôi ngốc đến mức tới để nộp mạng?”, Tịch Tử Nghĩa hừ giọng.
Dứt lời, người của Cổ Phái tái mặt.
“Vậy thì cậu dựa vào cái gì mà có thể ngông cuồng như thế này nhỉ?”, một giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc vang lên.
Tất cả người của Cổ Phái đều tránh ra. Ánh mắt họ đổ dồn về phía tiếng nói vừa phát ra. Một người đàn ông trung niên để râu dài, tóc dài, mặc áo bào trắng bước tới.
Người đàn ông ăn vận theo phong cách cổ trang, eo đeo ngọc bội, tay cầm quạt, thần sắc trông vô cùng uy nghiêm. Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng ông ta trông vẫn ngời ngời khí chất.
Lâm Chính cũng nhìn người này.
Có người kêu lên” “Người nắm quyền của Cổ Phái”.
“Là lãnh đạo của Cổ Phái phải không?”
“Đúng là chẳng khác gì thiên nhân!”
Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính cũng đanh mặt.
“Thần y Lâm…”, Thủ Mệnh ở bên cạnh lên tiếng.
Hóa ra đây chính alà người đã điều động sức mạnh của Cổ Phái để chống lại Dương Hoa của anh. Nếu như trừ khử được người này thì mọi chuyện coi như xong.
“Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay”.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Người còn chưa tới đủ. Hôm nay đã có mặt cả ở đây thì cũng nên giải quyết sạch sẽ những gì cần giải quyết thôi”.
“Cậu nói đúng”, Thủ Mệnh gật đầu: “Giờ đang xảy ra xung đột giữa Linh Kiếm Môn và Cổ Phái, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi. Huống hồ Độc Hoàng Tiêu Khải Phong cũng chưa rõ đang ở đâu, tốt nhất là không nên khinh suất”.
Lâm Chính không nói gì.
“Hóa ra là Công Tôn đại nhân. Vãn bối Tịch Tử Nghĩa yết kiến Công Tôn đại nhân”, Tịch Tử Nghĩa chắp tay, mỉm cười bước tới. Nói là cung kính thì cũng chưa hẳn.
“Giờ cậu đưa người của mình rời đi, tôi sẽ tha cho Linh Kiếm Môn. Còn nếu cứ cố chấp đòi đối đầu với Cổ Phái thì hôm nay sợ rằng tất cả sẽ bị chôn ở đây đấy”, người lãnh đạo cao nhất của Cổ Phái – Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm nói.
“Công Tôn đại nhân, tôi nói rồi. Lần này tôi tới đây là để lấy đồ của sư phụ tôi”.
“Tôi không muốn nghe mấy lời đó. Cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là rời đi, hai là tôi tiễn cậu”, Công Tôn Đại Hoàng lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...