“Y thuật của thần y Lâm?”.
“Đúng, thần y Lâm chắc các cô biết là ai chứ? Có lời đồn, sở dĩ y thuật của thần y Lâm lợi hại như vậy là vì anh ta tình cờ phát hiện được điển tịch y thuật tuyệt thế ở sâu trong hồ Ám Long. Những người đó đến đây là để lấy điển tịch y thuật tuyệt thế đó!”.
“Vậy à?”, cô gái che miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Thế nên các cô muốn vào trong quay được cảnh bùng nổ, muốn có được tin tức độc quyền hàng đầu thì phải theo tôi vào trong đó. Yên tâm, mặc dù trong đó rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không có vấn đề gì!”, Đặng Lôi vỗ ngực, nói với vẻ mặt tự tin.
“Đặng Lôi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau vào trong đi!”, cô gái có gương mặt lạnh lùng nói.
“Được, chúng ta đi thôi”, Đặng Lôi cười nói, sau đó quay người.
“Đặng Lôi, đợi đã”, Lâm Chính hô lên.
“Sao? Còn chuyện gì nữa?”.
“Đặng Lôi, tôi khuyên các cậu đừng vào trong thì hơn, trong đó nguy hiểm hơn các cậu tưởng tượng nhiều. Các cậu vào trong e rằng không có đường ra đâu”, Lâm Chính khuyên nhủ.
Tốt xấu gì cũng từng là bạn học với nhau, dù Đặng Lôi không ưa anh cho lắm.
Nào ngờ nghe được câu nói đó, Đặng Lôi cười lớn.
“Ha ha ha, Lâm Chính, cậu đang dạy tôi cách hành sự sao? Đừng vào? Cậu nghĩ tôi là ai?”.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu!”, Lâm Chính nói.
Đặng Lôi nheo mắt, đột nhiên nhảy vọt tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính mặt đối mặt.
“Tên họ Lâm kia, cậu có tin chỉ cần tôi muốn, một giây sau cậu sẽ nằm ra đất, hôn mê choáng váng không?”.
Đặng Lôi hăm dọa.
Lâm Chính trách mắng mình trước mặt mấy cô gái, chẳng cho mình chút mặt mũi nào.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng không cần khách sáo nữa, vừa khéo lấy Lâm Chính ra thể hiện thực lực của mình.
“Anh Đặng, a… anh đừng kích động, nơi này nhiều người như vậy, nếu làm lớn chuyện thì không hay”.
Cô gái ngây ngô tiến lên khuyên nhủ, vẻ mặt sốt ruột.
“Đặng Lôi, chúng tôi đến để lấy tin tức, không phải đến để gây sự, đừng làm loạn”, cô gái còn lại cũng lên tiếng.
Đặng Lôi lộ ra vẻ mặt không vui, liếc nhìn hai cô gái, vốn định phản bác, nhưng vừa mở miệng thì giống như nghĩ tới gì đó, khẽ cười nói: “Yên tâm, Lâm Chính là bạn học của tôi, sao tôi lại làm cậu ta bị thương chứ?”.
Hai cô gái gật đầu.
Sau đó, Đặng Lôi lại quay sang Lâm Chính, cười híp mắt: “Lâm Chính, không phải lúc nãy cậu định vào trong sao? Chi bằng thế này, chúng ta đi chung đi!”.
Đi chung?
Đặng Lôi có mục đích gì đã rất rõ ràng.
Anh ta không tiện ra tay ở đây, định vào trong sẽ dạy Lâm Chính một bài học.
Thật ra lúc ở trường, Đặng Lôi đã không ưa Lâm Chính. Mặc dù Lâm Chính tính cách khiêm tốn, nhưng anh nổi tiếng học giỏi, học cái gì cũng nhanh, đầu óc cực kỳ tốt, rất được thầy cô và học trò hoan nghênh. Điều này khiến Đặng Lôi ghen tị.
Lúc đó, Đặng Lôi đã định xử Lâm Chính một trận, tiếc là mỗi lần mình ra tay thì lại đánh hụt một cách khó hiểu, thậm chí còn khiến mình bẽ mặt.
Đặng Lôi luôn cảm thấy đó là Lâm Chính may mắn, mình thì xui xẻo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...