Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu.
Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.
Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.
Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.
Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.
Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có.
Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.
Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.
Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.
Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.
Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra.
Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.
Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.
Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.
“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông.
Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.
“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa.
Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.
“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.
Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.
Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì khác.
Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.
“Là cậu?”.
Khai Giang hô lên.
“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Khai Kỳ cũng hiểu ra.
“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.
“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...