Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ông cụ Trương, tôi đã nể mặt ông lắm rồi. Nhà họ Trương rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt thôi”, Lôi Bằng cũng chẳng thèm lịch sự nữa.

“Người đâu…”, ông cụ Trương cũng hét lớn. Trong chớp mắt, rất nhiều người nhà họ Trương lao vào như nước lũ.

Lôi Bằng nhìn một lượt rồi nhếch miệng cười: “Xem ra hôm nay nhà họ Trương muốn gây sự với tôi rồi…”

“Không không không, ông cụ nhà tôi không có ý đó đâu. Anh đừng hiểu lầm”.

“Sao nhà chúng tôi dám chứ?”

“Ở tỉnh Quảng Liễu này còn phải dựa vào anh nhiều. Mong anh quan tâm hơn”.

Người nhà họ Trương vội vàng đứng ra, mỉm cười nói. Bọn họ không giống ông cụ Trương, sẽ không vì một thằng rể vô dụng mà đắc tội với một nhân vật có thân phận đặc biệt như vậy.

“Các người làm gì vậy”, ông cụ Trương trợn ngược mắt.

“Bố bớt nói đi vài câu được không ạ?”


“Vì một thằng Lâm Chính mà lôi cả nhà họ Trương vào có đáng không ạ?”

Đám con cháu vội vàng khuyên căn.

“Đúng vậy đó bố. Con làm mẹ vợ nó còn chẳng quan tâm thì bố bận tâm làm gì? Huống hồ, nhà họ Lôi cũng có tiếng ở Quảng Liễu, bố biết rõ mà. Lẽ nào bố hi vọng nhà họ Trương và nhà họ Liễu đối đầu?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng, nói với ông cụ.

“Anh Lôi à?”, Lâm Chính suy nghĩ. Lần trước tới tỉnh Quảng Liễu anh chưa từng nghe thấy anh Lôi nào cả. Từ đâu lại lòi ra thế không biết?

“Ý của mấy đứa là gì? Là bắt ông già trơ mắt ra nhìn người ta ức hiếp người nhà mình à? Tôi chỉ có thể đứng nhìn thôi phải không? Đừng hòng. Cậu ta muốn đánh thì đánh, nhà họ Trương không sợ”, ông cụ Trương mặt đỏ linh căng, tức giận gầm lên. Ông cụ vốn nóng tính, sao có thể nhịn được những chuyện như thế này?

“Trương Trung Hoa! Ông tưởng rằng Lôi Bằng tôi sợ ông thật đấy hả?”, Lôi Bằng nóng máu chửi lớn.

“Tôi biết cậu không sợ tôi nhưng tôi cũng muốn cậu hiểu rằng nhà họ Trương chúng tôi không phải loại dễ ức hiếp. Giờ tôi cho cậu 10 giây, lập tức cút khỏi đây. Nếu không thì tôi cũng chẳng còn gì phải khách khí hết”, ông cụ Trương đẩy đám người đang ngăn mình lại và gầm lên.

Dứt lời, đám đông sững sờ.


“Bố, bố đang nói gì vậy?”, anh cả Trương Tùng Hồng là người đầu tiên không nhẫn nhịn được, vội vàng ngăn ông cụ Trương đang kích động.

“Bố, bố hồ đồ rồi à? Lời như vậy mà bố cũng dám nói? Bố muốn hại chết nhà họ Trương chúng ta sao?”, anh hai Trương Hoa Ca cũng tức giận nói.

“Mau đưa mẹ ra đây, bố điên rồi, hãy gọi mẹ ra đây, để mẹ khuyên bố!”.

Trương Tinh Vũ bất chấp tất cả, hét lớn.

Hiện trường toàn là tiếng la hét.

“Tôi không điên! Tôi cũng không hồ đồ! Tránh ra hết cho tôi!”, ông cụ Trương tức giận nói.

“Bố, chẳng lẽ bố thật sự muốn chúng ta liều mạng với nhà họ Lôi sao?”, Trương Hoa Ca khóc lóc hỏi.

“Các người sợ cái gì? Bố không trách con là vì con cũng có suy nghĩ của mình, nhưng bố thì khác! Bố là gia chủ của nhà họ Trương, nếu ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, bố còn tư cách gì làm gia chủ nhà họ Trương?”, ông cụ Trương nghiến răng nghiến lợi.

“Bố…”.

“Gia chủ!”.

“Ông nội…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui