Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Giết anh?”, Lâm Chính chau mày. Những người khác cũng sững sờ.
“Chuyện gì vậy?”
“Lâm Chính định giết Lôi đại ca sao?”
“Cậu ta bị điên à? Không biết Lôi đại ca là ai chắc?”, người nhà họ Trương nhao nhao lên tiếng.
“Cậu Lôi, có phải là có hiểu nhầm không? Cháu rể tôi và cậu chưa từng gặp mặt. Đang yên đang lành sao nó lại đòi giết cậu chứ?”, ông cụ Trương vội vàng đứng dậy.
Ông cụ sống từng này tuổi rồi, sao không nhận ra điều bất ổn? Chắc chắn là người họ Lôi này đang nghiêm trọng hóa vấn đề. Thế nhưng ông cụ không thể vạch mặt, đành phải làm thế này.
“Điều này phải hỏi tên họ Lâm ấy. Tại sao Tô Nhu lại thành ra như thế? Đã không cho phép đến gần Tô Nhu, sợ anh ta lại làm hại Tô Nhu. Thế mà anh ta lại còn chửi bới. Anh Lôi mới nói có vài câu thì anh ta đã bật lại, thậm chí còn đòi đánh chết anh ấy. Tiểu Mạn có thể chịu thiệt nhưng anh Lôi vì nhà họ Trương mà chịu uất ức thì thật quá đáng. Nếu không lấy lại công bằng cho anh ấy thì Tiểu Mạn còn mặt mũi nào ở lại tỉnh Quảng Liễu chứ?”, Hiểu Mạn hừ giọng.
Sắc mặt ông cụ Trương trở nên vô cùng khó coi. Ông cụ nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, chuyện này là thật sao?”
“Có ạ, nhưng cháu không hề định giết anh ta”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Ông cụ Trương cũng biết Lâm Chính đã thừa nhận thì chẳng còn gì để nói nữa.
“Cậu Lôi, cậu định thế nào?”, ông cụ Trương trầm giọng.
“Rất đơn giản, bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi, sau đó liếm đế giày của tôi thì chuyện này coi như xí xóa”, anh Lôi nói bằng vẻ lạnh tanh.
Dứt lời, nhà họ Trương bàng hoàng. Ông cụ Trương cũng chau mày: “Cậu Lôi, như vậy có phải là hơi quá đáng không? Tôi có thể nói Lâm Chính quỳ xuống xin lỗi cậu, còn liếm giày thì…hơi quá đáng rồi đó”.
Trước mặt bao nhiêu người mà bắt làm thế thì sau này Lâm Chính còn ngẩng đầu tiếp tục sống thế nào được?
“Ông cụ Trương, ông hiểu tôi. Lôi Bằng tôi là người cũng có tiếng ở cái đất Quảng Liễu này. Giờ bị một thằng rể bất tài làm mất mặt, nếu hôm nay tôi không lấy lại được thể diện, chuyện này mà lan ra ngoài thì sau này tôi còn làm ăn gì?”, anh Lôi nói.
Ông cụ Trương chau mày, nói giọng khàn khàn: “Nói vậy tức là cậu nhất định phải sỉ nhục cháu rể tôi để tôi mất mặt đúng không?”
“Ông Trương, tôi cũng không muốn làm khó ông. Lần này Tô Nhu xảy ra chuyện, tôi vốn không định xen vào, nhưng vì Tiểu Mạn lên tiếng nên tôi mới làm thế. Giờ tôi bị sỉ nhục mà ông cụ Trương lại thiên vị cho cháu rể à? Hay là ông cụ Trương khinh tôi?”, anh Lôi đanh mặt.
“Tôi không có ý đó. Có điều dù sao đây cũng là nhà họ Trương, không ai được láo”, ông cụ Trương quát lớn.
“Ông cụ Trương, tôi nể mặt ông nên mới nói như vậy. Còn nếu không vì ông thì tôi cảm thấy tôi cũng không cần khách sáo đâu”, anh Lôi hừ giọng.
“Cậu…”, ông cụ Trương tức lắm.
“Anh đừng nói nhiều nữa.Tên họ Lâm đó tưởng chúng ta sợ cậu ta”, Vương Hiểu Mạn hừ giọng.
Anh Lôi gật đầu: “Ra tay! Anh ta đã không chịu liếm thì ghì anh ta xuống đất, kéo lưỡi ra cho tôi”.
“Vâng, đại ca”, đám người đứng sau lập tức lao lên.
“Khốn nạn”.
Ông cụ Trương tức giận đập bàn trà và quát lớn: “Lôi Bằng, ý cậu là gì? Cậu thật sự không coi ông già này ra gì đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...