Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Chủ tịch Lâm, nhóm người đó đã được giải quyết rồi sao?”, Mã Hải ngồi trên xe lăn dựng thẳng lưng, sốt ruột hỏi.

“Giải quyết rồi, cũng đã xác định bọn họ là người của Cổ Phái”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Quả nhiên… Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, thản nhiên nói: “Thông báo cho Tần Bách Tùng, nói ông ấy giúp tôi hẹn một người, tôi muốn nói chuyện với người đó”.

“Chủ tịch Lâm muốn hẹn ai?”.

“Lữ Lộng Triều!”.



Học viện Huyền Y Phái đã được cậu Chín của nhà họ Yến mở rộng.

Nhiều tòa lầu trong học viện bị san bằng, có vẻ Cổ Phái định mở rộng nơi này thành khu vui chơi.


Đúng vậy, khu đất này dùng làm bệnh viện thì quá lãng phí, nếu dùng làm trường học cũng không thích hợp lắm. Trước kia Học viện Huyền Y Phái không phải chỉ để trị bệnh, mà còn dạy người ta chữa bệnh, nhưng người của Cổ Phái sẽ không truyền dạy y học dễ dàng.

Mọi quy tắc của Cổ Phái đều rất nghiêm ngặt, hơn nữa muốn gia nhập Cổ Phái cũng phải có năng lực và tài lực nhất định, người bình thường không thể tiếp xúc với người ở tầng lớp này.

Tần Bách Tùng và Lữ Lộng Triều cũng xem như bạn cũ. Biết được ý của Lâm Chính, Tần Bách Tùng nhanh chóng gọi điện thoại cho Lữ Lộng Triều.

“Cái gì? Nói chuyện?”, Lữ Lộng Triều ở đầu kia cười thành tiếng: “Bách Tùng à, không phải tôi nói ông, khi xưa tôi đến Học viện Huyền Y Phái gặp thần y Lâm của các ông, thần y Lâm đã từ chối tôi ngay tại chỗ, ông cũng không nói giúp. Bây giờ ông lại đến tìm tôi nói chuyện có tác dụng gì nữa? Không thấy mình đang làm chuyện dư thừa sao?”.

“Lộng Triều, người muốn nói chuyện với ông không phải tôi, mà là người khác”.

“Ai?”.

“Ông đến rồi sẽ biết”.

“Ha, Bách Tùng, Cổ Phái chúng tôi vẫn rất có hứng thú với ông. Thần y Lâm đã chết, Dương Hoa của ông cũng tan đàn xẻ nghé, ông cần gì phải lưu luyến? Tôi nói rồi, tôi sẽ đề cử ông, chỉ cần ông đồng ý, Cổ Phái sẽ hoan nghênh ông bất cứ lúc nào!”, Lữ Lộng Triều cười nói. . ngôn tình hoàn


“Vậy là ông không muốn đến?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Bây giờ ở Dương Hoa tôi chỉ có hứng thú với mỗi mình ông thôi, Bách Tùng”.

“Được, nếu đã như vậy, ông đến đây một chuyến đi, tôi sẽ nói chuyện với ông!”.

“Bách Tùng, ông đừng để tôi thất vọng! Con người tôi không thích bị lừa gạt, hi vọng lúc tôi đến, đúng là ông ngồi ở trước mặt tôi! Tôi nói ông biết, nếu ông sắp xếp người khác đến thì dù là ai, tôi cũng sẽ không quan tâm! Hi vọng ông có thể hiểu cho, tôi nói trước với ông, miễn cho ông uổng công một bận!”.

Tần Bách Tùng hơi tức giận, nhưng vẫn kìm nén lửa giận: “Khi nào ông đến?”.

“Nếu gấp thì tối nay chúng ta gặp, bây giờ tôi đang xuất phát đến Giang Thành”.

“Được! Tôi sẽ bày trà ở Nghênh Phong Đài tại Giang Thành đợi ông!”.

“Được!”.

Lữ Lộng Triều mỉm cười, cúp máy, nói quản gia sắp xếp máy bay tư nhân đến Giang Thành.

Ông ta ở Yên Kinh, đi máy bay đến Giang Thành phải mất hai tiếng. Đợi xuống khỏi máy bay thì đến thẳng Nghênh Phong Đài.

Nghênh Phong Đài là một sơn trang nằm ở ngoại ô Giang Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui