Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người đàn ông trung niên đứng khựng người, há miệng muốn giải thích, nhưng một cảnh sát đã tiến lên còng tay ông ta.

Người đàn ông trung niên vẫn còn khá lý trí, biết bây giờ không thể phản kháng, nếu không thì càng không nói rõ được, bèn để mặc bọn họ còng tay đi.

“Ông cụ Thiệu, ông sợ lắm phải không?”.

Đội trưởng đội cảnh sát tiến tới, an ủi ông cụ Thiệu đang tái mặt.

Ông cụ hành nghề y ở đây mấy chục năm, rất nhiều cảnh sát là ông ta trông từ bé tới lớn, đương nhiên bọn họ có quen biết.

“Không sao, không sao… nhờ mọi người đến kịp thời, nếu không, hậu quả không dám nghĩ tới”, ông cụ uống ngụm trà, thở phào.

“Ông cụ không sao thì tốt, nếu trên người cụ không có gì đáng ngại thì có thể đi với chúng cháu về đồn lấy lời khai hay không?”, đội trưởng đội cảnh sát hỏi.

“Chuyện này…”.

Ông cụ hơi do dự.

Ông ta không có vấn đề gì, nhưng không yên tâm về Mã Hải.


Lâm Chính lại tiến tới, sảng khoái nói: “Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân chúng tôi, chúng tôi không thể thoái thác!”.

Cả đám người đi đến đồn cảnh sát.

“Cảnh sát, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Được”.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

Điện thoại reo lên vài lần, sau đó có người bắt máy.

“Nhóc? Là cậu sao! Phải cậu không? Cậu không sao chứ? Cậu còn sống? Thật tốt quá! Ha ha ha, tốt quát! Ông trời có mắt, a ha ha ha…”.

Bên kia điện thoại là giọng nói mừng rỡ.


“Đại thống lĩnh, đã để ông lo lắng rồi, tôi không sao!”, Lâm Chính cười chua chát.

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ phái người đến đón cậu!”, Trịnh Nam Thiên ở bên kia điện thoại vội nói.

“Tôi đang ở Giang Thành, vì có chút chuyện nên giờ tôi đang lấy lời khai ở đồn cảnh sát!”.

“Giang Thành? Đồn cảnh sát?”.

Trịnh Nam Thiên kinh ngạc, lập tức hiểu ra lý do.

“Nhóc Lâm, ý cậu là…”.

“Tôi hi vọng ông có thể ra mặt, giúp vụ việc của tôi không bị bất cứ nhân tố nào ảnh hưởng! Bảo đảm việc điều tra, phán quyết cho vụ này đều công bằng liêm chính… đồng thời công khai!”.

“Công khai?”.

Trịnh Nam Thiên im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn công khai ai?”.

“Nhà họ Yến ở Yên Kinh!”.

“Cổ Phái?”.

Trịnh Nam Thiên lập tức kêu lên, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu định vả vào mặt Cổ Phái sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui