Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính thay đổi dung mạo, khôi phục dáng vẻ vốn có rồi đi ra.
Anh vẫn chưa muốn công bố dung mạo thực sự của “thần y Lâm”, anh muốn biết hiện giờ có bao nhiêu kẻ thù giấu mặt đang nhằm vào Dương Hoa. Nếu để bọn họ biết thần y Lâm vẫn chưa chết, thì chắc chắn họ sẽ lập tức thu tay, Lâm Chính cũng không thể điều tra được rốt cuộc có bao nhiêu mối đe dọa ngầm.
Lúc anh ra khỏi phòng, bên ngoài đã cãi nhau ỏm tỏi.
“Mẹ kiếp, ai cho chúng mày vào hả? Có biết đây là đâu không? Mau cút ngay, nếu không tao báo cảnh sát bắt bây giờ”, bên ngoài, một gã trọc đầu đang la lối, thái độ vô cùng hung hãn.
Người kia có chút không đỡ được.
Lâm Chính bước tới, đang định lên tiếng, nào ngờ nhìn thấy gã đầu trọc kia liền kêu lên thất thanh: “Tô Cương!”.
“Ớ? Lâm Chính?”, Tô Cương sửng sốt, nhìn thấy Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính không ngờ lại gặp con trai của bác hai ở đây.
Tô Cương lúc này đã không còn khí chất thư sinh như trước nữa, ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới đầy vẻ lưu manh.
Lâm Chính biết anh ta đã ngồi tù một thời gian.
Lý do vào đó cũng chính là vì Lâm Chính.
“Sao thằng vô dụng này lại chạy đến đây vậy?”, Tô Cương vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, bật cười thành tiếng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Tô Cương, đây là địa bàn của Dương Hoa, từ bao giờ lại thành địa bàn của anh vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Vẫn còn Dương Hoa à? Dương Hoa đã tiêu đời rồi! Cậu vừa từ núi về đấy à? Sao chẳng biết gì về thế giới bên ngoài thế?”, Tô Cương cười khẩy.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngẩn người, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Họ Lâm kia, cậu vênh váo như vậy chẳng phải là do vợ cậu được thần y Lâm nhìn trúng, sau đó cậu dựa vào thần y Lâm để cáo mượn oai hùm trước mặt chúng tôi sao? Bây giờ vợ cậu hôn mê bất tỉnh, chỉ còn nửa cái mạng, thần y Lâm đã chết, Dương Hoa cũng không còn! Để tôi xem cậu còn chỗ dựa nào không?”.
Tô Cương nheo mắt nhìn anh chằm chằm: “Trước kia vì chuyện phương thuốc mà cậu đưa tôi vào tù, hôm nay ông trời có mắt, để tôi gặp cậu ở đây. Ha ha, đừng trách tôi không nể mặt, hôm nay tôi phải trút hết nỗi hận này”.
Dứt lời, Tô Cương liền vung tay lên: “Các anh em, xông lên, phế cậu ta cho tôi!”.
“Được!”.
Mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau Tô Cương lập tức bước tới định ra tay.
“Tô Cương, tôi khuyên anh đừng có làm bừa”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đừng nhiều lời với tôi! Cậu tự ý xông vào địa bàn của chúng tôi, chính là tự ý xông vào nhà riêng, xâm phạm lãnh thổ tư nhân, tôi làm bừa với cậu thì sao chứ?”.
Mấy người đàn ông hung hãn không quan tâm đến những chuyện này, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay. . Đọc 𝑡ruyệ𝒏 hay, 𝑡ruy cập 𝒏gay ﹢ 𝖳r𝐔m𝖳ruy𝑒 𝒏﹒V𝑁 ﹢
Nhưng mấy người bọn họ sao có thể đối phó nổi Lâm Chính chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...