Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Từ khi tôi lãnh đạo thì toàn bộ các gia tộc, tông môn, có ai mà không sợ? Tại sao bọn họ lại thần phục thôn Dược Vương như vậy? Là bởi vì chúng tôi có những loại độc vô thượng. Tất cả những thế lực chống đối chúng tôi thì đều bị giải quyết hết. Bọn tôi có thể hạ độc toàn bộ họ mà không để lại bất kỳ động tĩnh gì. Rất nhiều kẻ mạnh cứ âm thầm chết đi như thế đấy. Tiêu Hồng, cậu là một đệ tử ưu tú. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng cậu không biết nhiều thứ quá, không biết mình đang đối đầu với ai. Cậu! Chết chắc rồi”.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn cơ thể ngấm toàn độc của Lâm Chính và mỉm cười: “Tôi định biến cậu thành độc nhân, dùng độc dược ngâm cậu trong đó và luyện chế cậu, để tôi sử dụng. Tiêu Hồng, không biết cậu có thấy hài lòng với kết cục này không?”
Đám đông bàng hoàng.
“Không!”
Nhan Khả Nhi không nhịn được nữa bèn xông lên quỳ xuống trước mặt người đàn ông: “Xin bề trên, xin hãy tha cho anh ấy một lần. Chỉ cần bề trên tha cho anh ấy thì tôi làm gì cũng được”.
“Hả?”
Mọi người cảm thấy bất ngờ. Nhan Khả Nhi làm sao vậy? Tại sao lại cầu xin cho Tiêu Hồng chứ?Hai người này có liên quan gì tới nhau đâu.
“Khả Nhi, con làm gì vậy? Dám cầu xin cho thằng phản đồ đó”, Nhan Tam Khai tức giận.
Thế nhưng Nhan Khả Nhi không thèm quan tâm, cô ấy cứ cúi đầu cầu xin người bề trên. Cô dập đầu tới mức chảy cả máu.
“Cô là cái thá gì? Cút đi”, người bề trên liếc nhìn Nhan Khả Nhi.
“Bề trên”.
“Người đâu, đưa cô ta đi. Lát nữa buổi lễ dược tế bắt đầu thì người đầu tiên trở thành thuốc dẫn sẽ chính là cô ta”.
“Vâng! Bề trên!”
Lúc đám đông tiếp cận cô ấy thì…
“Khả Nhi, cô xuống đi, tôi vẫn chưa thua”, Tiêu Hồng lau máu nơi khóe miệng, nói giọng khàn khàn.
Thế nhưng lúc này Nhan Khả Nhi giống như không nghe thấy gì. Cô gái loạng choạng đứng dậy, đôi mắt vô hồn rồi đột nhiên cô lao về phía Nhan Tam Khai ở gần đó.
Nhan Tam Khai giật mình. Con dao đột ngột xuất hiện trong tay Nhan Khả Nhi kề sát cổ ông ta.
“Cái gì?”
Xung quanh hỗn loạn.
“Đồ nghịch tử này! Mày định giết bố mày sao?”, Nhan Tam Khai gào lên.
“Giết bố? Người như ông không xứng làm bố tôi. Giết thì đã sao?”, Nhan Khả Nhi nghiến răng.
“Hả?”, người bền trên nhìn cô ấy.
Lâm Chính cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Nhan Khả Nhi hét lớn: “Nghe đây, lập tức để Tiêu Hồng, Thủ Mệnh và cả Hùng Giới Thiên rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ giết chết Nhan Tam Khai”.
Cô ấy vừa dứt lời thì…
Vụt! Người bề trên lao về phía cô ấy như một cơn gió
“Khả Nhi cẩn thận”, Lâm Chính gào lên, lập tức xông tới trước để chặn lại. Nhưng đa không kịp nữa. Tốc độ của người bề trên quá nhanh.
Nhan Khả Nhi co đồng tử. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tát bạt tai.
Bốp!
Nhan Khả Nhi bay bật ra phía sau. Con dao trong tay văng ra, rơi xuống đất. Hai mắt cô trở nên tối dần, dường như không còn thở nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...