Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người đội trưởng trố tròn mắt. Đám đông cũng cảm thấy ớn lạnh.

“Độc đó…đã bị cậu ta hóa giải rồi sao?”

“Chỉ một châm mà có thể hóa giải được rồi à?”

“Không thể nào!”, người đội trưởng không tin bèn nhìn bàn tay của mình rồi lại tiếp tục đánh về phía ngực của Lâm Chính.

Bụp! Bụp!…Mỗi một chưởng đánh đều mang theo độc tố cực mạnh. Thế nhưng dù Lâm Chính có phải chịu bao nhiêu chưởng thì cũng vậy.

Mỗi một lượng độc phóng ra tồn tại trên người anh chưa tới ba giây là đã bị anh dùng châm thải ra ngoài sạch sẽ…

Người thôn Dược Vương như muốn phát điên. Nhan Tam Khai bước lên vài bước, con ngươi như muốn lòi ra. Người đội trưởng thì sợ tới mức mềm nhũn người, ngã phịch ra đất, không thể đứng dậy được nữa.

“Tiêu Hồng sư đệ…rốt cuộc là quái thai phương nào mà độc tố của đội cận vệ không thể làm gì được vậy?”, Thủ Mệnh cũng hoang mang.


Lúc này, Lâm Chính đưa tay lên và nói với người đội trưởng: “Giờ tôi sẽ cho các người biết thế nào mới là độc thật sự nhé!?”

“Độc thật sao?”

Người đội trưởng vội ngẩng đầu. Nằm đầu ngón tay của Lâm Chính mở rộng. Một ngọn lửa màu xanh bùng lên từ lòng bàn tay của anh.

“Đây là…gì vậy?”, người đội trưởng lầm bầm.

“Thứ này được gọi là U Minh Độc Hỏa”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“U Minh Độc Hỏa sao?”, Nhan Tam Khai nín thở, mặt tái mét. Có vẻ như ông ta đang nghĩ tới thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Đám đông thì phần lớn không biết U Minh Độc Hỏa là gì. Cho tới khi Lâm Chính tung chưởng vào lưng của người đội trưởng thì bọn họ mới hiểu ra.

Bụp! Chưởng đánh dội thẳng vào người của người đội trưởng. Hắn không kịp né đòn, vùng đầu bị tổn thương mạnh, cả người ngã ra đất, bất động.


“Tắt thở rồi!”, một vị nguyên lão của thôn Dược Vương tới gần người đội trưởng. Nhìn thấy ánh mắt dần trở nên vô hồn của hắn thì ông ta hét lên.

“Một chưởng giết chết một người…U Minh Độc Hỏa rốt cuộc là thứ gì mà khả năng sát thương kinh khủng như vậy chứ?”

Tiếng hét vang lên không ngớt. Thế nhưng điều khiến đám đông sợ hãi vẫn còn nằm ở phía sau. Cơ thể người đội trưởng vừa mới ngã xuống đột nhiên xuất hiện những vết nứt. Các vết nứt lan rộng như mạng nhện, chạy khắp cơ thể. Ngay sau đó da thịt của hắn vữa ra. Trong chớp mắt, một cơ thể còn nguyên vẹn bị nứt ra thành những miếng nhỏ và chết không toàn thây.

“Cái gì?”

Đám đông kinh hãi. Bọn họ như muốn phát điên. Một chưởng giết chết một con người. Hơn nữa…còn chết không toàn thây. Đây là điều mà một người bình thường có thể làm được sao?

“Rốt cuộc đây là gì vậy? Tiêu Hồng? Rốt cuộc cậu đã sử dụng thủ đoạn gì thế?”, mọi người liên tục chất vấn.

Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời. Thực ra anh cũng không muốn sử dụng chiêu này. Anh rất ít khi dùng độc. Hay nói cách khác là anh không thích dùng.

“Mấy người còn đi được không?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

“Có lẽ là được…”

Thủ Mệnh nói giọng khàn khàn, với sự giúp đỡ của những người khác, Thủ Mệnh đứng dậy một cách khó khăn. Châm trên người Hùng Giới Thiên cũng được nhổ đi hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui