Lâm Chính mỉm cười, nói thẳng.
“Tôi lĩnh ngộ được từ văn tự trên tấm bia đá ở phía Nam”.
“Văn tự trên tấm bia đá ở cổng thôn phía Nam?”.
Nhan Tam Khai hơi ngạc nhiên, nói: “Chữ trên tấm bia đá đó là tổ tiên của thôn Dược Vương ta để lại, bao năm nay không có mấy người có thể lĩnh hội thấu triệt! Sao cậu lại hiểu được?”.
“Trưởng thôn, ông cũng nói là không có mấy người có thể lĩnh hội thấu triệt, nếu đã không có mấy người thì chung quy lại là vẫn có. Tôi nhớ trước kia, đại đệ tử của Tam trưởng lão là Man Thảo đã lĩnh ngộ được một thiên “Tương Long Thủ” trên tấm bia đá đó, tài năng trác tuyệt. Tôi lĩnh ngộ được thiên “Phi Hoa Thần Châm” trên bia đá thì có gì kỳ lạ chứ?”, Lâm Chính cười đáp.
Lông mày của Nhan Tam Khai giãn ra không ít, gật đầu nói: “Hóa ra là vậy, nhưng nếu cậu có thể hiểu được chữ trên bia đá, thì càng cho thấy cậu là thiên tài không kém gì Man Thảo. Người bên trên từng dặn dò, phàm là thiên tài trác tuyệt thì sẽ giao cho ông ấy, để ông ấy đích thân dạy dỗ. Tiêu Hồng, rồi cậu hãy viết yếu lĩnh của Phi Hoa Thần Châm ra, đưa cho tôi, sau đó tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ người bên trên, rõ chưa?”.
“Vâng, trưởng thôn”.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, vội đáp.
Bên ngoài viện điều dưỡng.
Nhan Khả Nhi đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng các vết thương trên người cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn.
Dù sao thời gian hồi phục cũng quá ngắn.
Nếu không nhờ Lâm Chính và Kiều Chiến Bắc chữa hai tay cho cô ấy, thì e là cô ấy muốn xuống giường cũng không tiện.
“Anh Tần Hoán, ngoài kia có chuyện gì vậy? Bọn họ đang bàn tán gì thế? Náo nhiệt quá!”.
Nhan Khả Nhi vén rèm lên, nhìn người của thôn Dược Vương đang vội vã đi lại ở bên ngoài, không nhịn được liền hỏi.
Tần Hoán không trả lời.
“Tần Hoán, anh có thể nói cho tôi biết không? Tôi không được đi đâu, ở mãi đây quả thực rất chán”, Nhan Khả Nhi lại hỏi.
Tần Hoán vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Nhan Khả Nhi mỉm cười buồn bã: “Tần Hoán, tôi đã là người sắp chết rồi, trước khi chết muốn biết một số chuyện, một số người mới mẻ trên đời… Ngay cả chút yêu cầu nhỏ bé này cũng không thể đáp ứng sao? Haizz, thôi bỏ đi!”.
Vẻ mặt cô ấy đầy bất đắc dĩ và thất vọng, xoay người về phòng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Bọn họ đang thảo luận xem Phi Hoa Thần Châm có thể chữa được cho Trọng Mộc hay không”.
Nhan Khả Nhi không khỏi run lên, vội nhìn về phía Tần Hoán, mỉm cười ngọt ngào: “Anh Tần Hoán, tôi biết ngay anh là người ngoài lạnh trong nóng mà”.
“Nếu cô đã là người sắp chết thì cho cô biết một số chuyện cũng không sao”.
“Nhưng mà anh Tần Hoán này, độc của Trọng Mộc… vẫn chưa giải được sao?”, Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.
“Hừ, độc của thần y Lâm kia đúng là ghê gớm! Hình như nó được luyện từ một loại thảo dược cổ cực kỳ hiếm gặp nào đó, cho dù là trưởng thôn cũng không thể giải được. Ngặt nỗi thời gian này người bên trên vẫn luôn ở sâu trong cốc bế quan nghiên cứu thuốc, mọi người không dám làm phiền, nên độc của Trọng Mộc liền kéo dài đến tận bây giờ. Tiêu Hồng chữa tay cho cô trước đó vô tình lĩnh hội được chữ trên tấm bia đá tổ tiên ở cổng thôn, học được Phi Hoa Thần Châm, nên trưởng thôn hi vọng có thể dùng Phi Hoa Thần Châm của cậu ta để chữa độc cho Trọng Mộc”, Tần Hoán nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...