Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Điều này…Cung Hỉ Vân do dự, không dám lên tiếng.
Lâm Chính tức giận bèn gào lên: “Mau nói cho tôi biết, Tô Nhu đang ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm, cô Tô Nhu đang ở trong phòng ICU…”, Cung Hỉ Vân sợ hết hồn, vội vàng trả lời.
Lâm Chính mặt tối sầm, chạy về phía phòng ICU. Đám đông hoang mang.
“Nhười này là ai vậy, có vẻ sếp Cung rất sợ cậu ấy…”
“Không biết!
“Có lẽ cũng là nhân vật tai to mặt lớn”.
Đám thuộc hạ đều không biết Lâm Chính nên đương nhiên cũng không biết vì sao Cung Hỉ Vân – người phụ nữ bình thường hét ra lửa giờ lại trở nên lắp bắp như vậy…
Đợi khi tới phòng ICU thì Lâm Chính cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhu. Lúc này, Tô Nhu nằm lặng im trên giường với khuôn mặt trắng bệch. Cô gái đang trong tình trạng hôn mê.
Điều khiến Lâm Chính như phát điên đó là hai cánh tay của cô lúc này được nối đầy dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng thương và đáng sợ. Hơn nữa cánh tay đã bắt đầu xuất hiện những mảng đen. Có thể nhận ra, cánh tay của cô bắt đầu hoại tử. Thông thường thì phải cắt bỏ đi rồi.
Lâm Chính run rẩy, lập tức lao vào trong, lật chăn của Tô Nhu ra. Anh phát hiện hai chân của cô cũng bị như vậy. Nói cách khác, tứ chi của Tô Nhu đã bắt đầu hoại tử. Nếu chữa trị không tốt thì sẽ không giữ được.
Lâm Chính vội vàng lùi lại, nín thở.
“Đây không phải là hiện tượng do độc của hoa Tuyệt Mệnh gây ra. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Là do độc của thôn Dược Vương gây ra”
Một giọng nói vang lên. Lâm Chính giật mình, quay lại nhìn Anh thấy một cô gái mặc đồ lụa như tiên tử giáng trần đang đứng phía sau mình.
Là Liễu Như Thi!
“Cô Liễu!”
“Thần y Lâm, nhìn thấy anh không sao là tôi yên tâm rồi”, Liễu Như Thi khẽ nói.
Mặc dù Lâm Chính không để lộ thân phận thật trước mặt đám đông nhưng Liễu Như Thi là người thông minh nên đã đoán ra được từ câu nói vừa rồi của Lâm Chính.
“Trước đó không lâu, thôn Dựợc Vương tấn công học viện Huyền Y Phái. Tần Bác Tùng vội vàng cử người đưa cô Tô Nhu đi. Thế nhưng thực lực của đám người thôn Dược Vương quá mạnh, học viện không chống lại được. Sau khi phải trả một cái giá vô cùng thê thảm thì họ mới chuyển được cô Tô Nhu từ học viện tới bệnh viện. Chỉ có điều…cô Tô Nhu bị trúng rất nhiều châm độc và đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Không ai biết về loại độc tố này nên không biết phải làm thế nào. May mà tôi và sư phụ tới nơi, còn mang theo cả cỏ Huyền Chu cùng với thần châm của sư phụ thì mới có thể giữ được tính mạng cho cô Tô Nhu. Nhưng dù có như vậy thì tứ chi của cô ấy…cũng rất khó xử lý”, Liễu Như Thi thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy.
Lâm Chính chau mày, nhanh chóng bước tới bắt mạch cho Tô Nhu. Sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi.
“Độc của thôn Dược Vương không khủng khiếp mà kỳ lạ. Độc tính của chúng chạy lung tung trong cơ thể Tô Nhu nên khó mà thải ra ngoài được. Hơn nữa nó còn liên kết với độc của hoa Tuyệt Mệnh khiến cho độc của Hoa Tuyệt Mệnh tiếp tục phát tác dù trước đó đã được tôi kiểm soát”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Lập tức sắp xếp phòng phẫu thuật, tôi phải tiến hành cấp cứu cho Tô Nhu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...