Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chẳng mấy chốc, sân tập trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.
Lâm Chính ho mấy tiếng mới dừng lại được.
Anh hơi thở dốc, nhỏ giọng nói: “Tất cả các ông… đi theo tôi!”.
Trong phòng nghiên cứu.
Lâm Chính ngồi trước bàn nghiên cứu, nhìn những chai lọ được đặt trên giá, lâm vào trầm tư.
“Bây giờ phải làm sao hả thầy?”.
Tần Bách Tùng nước mắt giàn giụa hỏi.
Đã được nửa tiếng rồi, thêm nửa tiếng nữa là hiệu quả của Nghịch Chuyển Châm sẽ kết thúc, lúc đó Lâm Chính cũng sẽ chết.
Mọi người đều vô cùng thương cảm, thậm chí có người còn nhỏ giọng khóc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Thực ra có thể giải được di chứng của Nghịch Chuyển Châm”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thầy… thầy nói gì cơ? Nghịch Chuyển Châm có thể giải sao?”, Tần Bách Tùng bước tới, tâm trạng vô cùng kích động.
“Ừ, nhưng quá trình rất phức tạp, hơn nữa tỷ lệ thất bại không nhỏ”, Lâm Chính đáp.
“Tốt quá!”.
Ai nấy đều mừng rỡ.
“Tỷ lệ thất bại là bao nhiêu?”.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Là Nhan Khả Nhi.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, đáp lại một câu đơn giản.
“Tôi không biết”.
“Vậy bây giờ… rốt cuộc anh còn sống được bao lâu nữa?”, Nhan Khả Nhi ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi sẽ ổn định vết thương ở đây, để di chứng của Nghịch Chuyển Châm phát tác chậm một ngày, sau đó rời khỏi Giang Thành. Khoảng năm ngày sau tôi sẽ trở về”.
“Thầy…”
“Thần y Lâm…”
“Được rồi, mọi người ra ngoài đi, Dịch Quế Lâm, ông ở lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu ý của Lâm Chính, nhưng cũng không làm trái lời anh, mà lần lượt rời đi.
Một mình Dịch Quế Lâm ở lại.
“Thần y Lâm, cậu có phân phó gì?”, Dịch Quế Lâm dè dặt hỏi.
“Tôi muốn ông đến Đông Hoàng Giáo một chuyến, dùng danh nghĩa của tôi điều động quân tinh nhuệ của bảy phe phái, đến Huyền Y Phái trấn thủ”, Lâm Chính nói, rồi lấy một tấm lệnh bài ở hông ra, đặt lên bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...