Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chẳng phải thôn Dược Vương tự nhận là y thuật thiên hạ vô song sao? Chẳng phải tự nhận độc của họ vô địch trên đời sao? Nếu đã vậy thì để xem bọn họ có thể giải được độc của tôi không”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Việc này…”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Ông ta không biết so với thôn Dược Vương thì độc của Lâm Chính có trình độ gì, nhưng nếu thôn Dược Vương không giải được độc của anh, thì chẳng khác nào bị vả thẳng mặt!
Chiêu này của anh còn chí mạng hơn là thắng Tòng Thảo trước mặt tất cả mọi người.
Nếu không giải được độc thì tức là y thuật của thôn Dược Vương không bằng Lâm Chính.
Đây là chuyện mà người của thôn Dược Vương không thể chấp nhận được nhất…
Tâm trạng Trịnh Nam Thiên phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút!”, Lâm Chính bình thản nói.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương vội vàng lao tới, run rẩy đỡ Trọng Mộc bỏ chạy.
Như chó nhà có tang!
Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn.
Lúc này, đầu óc của những người đại diện đến từ các tông phái thế tộc đều trở nên trống rỗng.
Bọn họ đã bao giờ thấy người của thôn Dược Vương nhếch nhác như hôm nay chứ?
Bọn họ đã bao giờ thấy một thế lực lánh đời ngông cuồng tự đại thảm bại như ngày hôm nay chứ?
“Đây chính là thần y Lâm sao?”, đại diện của nhà họ Châu hít sâu một hơi, thì thào nói.
“Xem ra chúng ta đã nhìn nhầm, thần y Lâm này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều”, đại diện của nhà họ Nhậm cũng lên tiếng.
Những người có mặt đều cảm khái.
Nhưng cũng có nhiều người hừ mũi khinh thường.
“Hừ, các ông đừng tưởng thần y Lâm thắng được Tòng Thảo và Trọng Mộc kia là thắng được thôn Dược Vương, đây chỉ là một góc tảng băng của thôn Dược Vương thôi. Nếu bọn họ nghiêm túc, thì một thần y Lâm tép riu là cái thá gì chứ? Thực lực của thôn Dược Vương không đơn giản như ông nghĩ đâu”, một người đàn ông trọc đầu, đeo kính, lạnh lùng quát.
Ông ta là đại diện của Mạn Thạch Giáo, Mạn Thạch Giáo vẫn luôn muốn giao hảo với thôn Dược Vương, lần này đến cũng luôn đối địch với người của Lâm Chính, và không ngừng làm thân với thôn Dược Vương. Bây giờ thôn Dược Vương bị thua, đương nhiên ông ta rất khó chịu.
“Đúng vậy, nếu những lời phó hội trưởng Trương Hạc nói là thật, thì trận đấu này không có ai được gọi là người thắng cả, thần y Lâm cũng không còn sống được bao lâu nữa. Thần y Lâm thắng trận đấu, nhưng cũng mất mạng, nói về được mất thì cậu ta lỗ to rồi”, lại có người khẽ hừ ra tiếng.
Mấy người Long Thủ vô cùng tức giận, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì bọn họ đều nói sự thực…
“Cho tôi qua với!”.
Đúng lúc này, có mấy bóng dáng chen ra khỏi đám người.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn họ.
Chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành.
“Ông Khấu!”, có người kêu lên.
Chỉ thấy Khấu Quan đi tới trước mặt Lâm Chính, nhìn anh một cái, rồi hơi cúi người, nói: “Thần y Lâm, cậu thiên phú hơn người, trình độ y thuật đỉnh cao, cần gì phải hi sinh tính mạng vì sự tức giận nhất thời chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...