Nhà họ Lưu không ở Giang Thành, tất nhiên biết rất ít về Giang Thành.
Bọn họ cũng không nhận ra Lạc Thiên.
Nhưng các tay săn ảnh ở đây đều biết.
Lạc Thiên rất tức giận, gật đầu lia lịa: “Được! Tôi muốn xem các người đóng cửa tiệm của tôi như thế nào!”
Nói xong, Lạc Thiên lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Khoảng một phút sau, một nhóm đàn ông xông vào quán cà phê.
Người nhà họ Lưu giật mình.
“Cô chủ!”
Những người đàn ông này đồng loạt cúi đầu với Lạc Thiên.
“Ôi? Thì ra con ả này có chút lai lịch đấy!”, cô gái lúc trước châm chọc Tô Dư đứng lên, che miệng cười nói.
“Lai lịch ư? Chút lai lịch này thì có gì chứ? Nhà họ Lưu chúng ta không còn như trước nữa, huống hồ cô ta chỉ là người bán cà phê?”, Lưu Mãn Yến hống hách chỉ vào Lạc Thiên nói: “Cô gái, tôi nói cho cô biết! Đừng tưởng cô gọi người tới thì chúng tôi sẽ sợ cô! Hôm nay là chuyện giữa chúng tôi và tên họ Lâm này, nếu cô dám xen vào, chúng tôi sẽ xử lý cả cô!”
“Bà nói gì cơ?”, Lạc Thiên tức đến mức sắp nổ phổi, định gọi mấy đàn em ở bên cạnh xông lên.
Nhưng lúc này, Lâm Chính nắm lấy vai cô, bình tĩnh nói: “Tiểu Thiên, cô đừng nhúng tay vào chuyện này”.
“Anh Lâm…”, Lạc Thiên quay đầu lại.
“Nói đúng ra, đây là chuyện của tôi, để tôi xử lý”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy cũng được, anh Lâm, tôi nghe theo anh!”
Nói xong, cô ấy bước sang một bên.
“Thức thời đấy!” Lưu Mãn Yến cười khẽ.
“Lâm Chính! Tôi hỏi cậu, cậu có đi theo chúng tôi không?”, Lưu Đại Bưu nói.
“Tôi cũng hỏi ông, các ông đang cầu xin tôi hả?” Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cầu xin ư? Cậu nằm mơ!”
“Vậy thì mời các người trở về đi, đừng quấy rầy tôi uống cà phê”, Lâm Chính bưng tách cà phê, lại uống một ngụm.
“Cậu muốn chết hả?”
Lưu Đại Bưu giận dữ quát, ông ta giơ nắm đấm lên định đấm vào đầu Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lưu Mãn Yến vội vàng kéo cánh tay ông ta, thấp giọng nói: “Đủ rồi! Đừng đánh cậu ta, nếu anh làm cậu ta bị thương, cậu ta sẽ chạy tới chỗ Tiểu Dư để tố cáo, vậy không phải Tiểu Dư sẽ căm hận chúng ta sao? Bây giờ Tiểu Dư đã là ngôi sao nổi tiếng, nhà họ Lưu chúng ta đều phải dựa vào nó, anh không thể để cháu gái anh hận anh được!”
Lưu Đại Bưu giật mình: “Đúng vậy! Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì nữa? Rút thôi! Nói với Tiểu Dư, chúng ta không mời được!”
“Được!”
Đám người Lưu Đại Bưu cười khà khà, sau đó trợn mắt nhìn Lâm Chính nói: “Thằng ranh! Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, cậu rất may mắn đấy, nếu là lúc bình thường cậu dám kiêu ngạo như vậy thì tôi sẽ vặn đầu cậu xuống!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...