Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Nước mắt của cô ấy giống như những viên ngọc trai trượt dài trên gương mặt, nhưng trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ phẫn nộ, tự trách, căm hận!
“Lạc Thiên! Sao mày lại hèn như vậy hả? Tại sao?”
…
“Bây giờ không phải mày nên vui vẻ sao?”
…
“Nhưng… đó là bạn thân nhất của mày đấy! Tại sao mày lại có suy nghĩ như vậy?”
…
“Mày đúng là một ả đàn bà bẩn thỉu hạ tiện, hèn hạ vô liêm sỉ!”
“Mày hèn lắm!”
“Hèn hạ!”
“Hèn hạ!”
…
Bàn tay nhỏ bé của Lạc Thiên siết chặt thành nắm đấm, điên cuồng đập lên bồn rửa tay, cố gắng dựa vào cơn đau để khống chế những suy nghĩ không thể chấp nhận được trong lòng.
Một lúc sau, bàn tay nhỏ sưng tấy.
Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu khóc.
Năm phút sau, cô ấy mới đứng dậy, rửa mặt, trang điểm lại một chút rồi nặn ra một nụ cười bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Lâm Chính vẫn đang uống cà phê.
Lạc Thiên vẫn ngồi trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy đặt bàn tay nhỏ hơi sưng bên dưới, bị cái bàn chặn lại nên Lâm Chính không nhìn thấy.
Nhưng anh có thể phát hiện chút manh mối từ nụ cười không được tự nhiên của Lạc Thiên.
Đó là nước mắt vừa mới khóc xong…
“Lâm Chính, sao anh lại ở đây… À đúng rồi! Là bữa tiệc chúc mừng đoàn làm phim “Chiến Hổ” phải không? Tôi nhớ anh đã đầu tư vào bộ phim này?” Lạc Thiên tìm đề tài, mỉm cười nói.
“Ừ, nhưng tôi không tham gia bữa tiệc đó nữa”.
“Tại sao? Chẳng lẽ ông chủ lại không được mời đến bữa tiệc chúc mừng sao? Hay là do anh không muốn đi?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng… À, sao cô lại ở đây?”
“Ồ… Tôi mở quán cà phê này, hôm nay khách hàng không ít, tôi cũng đang rảnh rỗi nên tới đây hỗ trợ”, Lạc Thiên cười nói.
“Thì ra là vậy…”, Lâm Chính gật đầu.
Cạch!
Lúc này, cửa bị đẩy mạnh ra.
“Xin chào!”
Nhân viên phục vụ vội vàng tiến lên nghênh đón, nhưng nhìn thấy người vào cửa không khỏi hơi chột dạ.
Người đến là Lưu Đại Bưu.
Ông ta quét mắt nhìn khắp quán cà phê, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Chính, dẫn theo một đám người nhà họ Lưu đi về phía đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...