Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Sao? Không phục à?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Không! Tôi chỉ muốn hỏi một câu?”, Lâm Chính nói.
“Câu gì?”
“Rốt cuộc trên đời này có thuốc hối hận không nhỉ?”
Nói xong, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, người nhà họ Lưu tức lắm.
“Mẹ kiếp, thằng ngốc đó nói gì vậy?”
“Thuốc hối hận sao? Hối hận cái cục shit ấy! Ra dẻ….!”
“Tức quá! Không đập cho thằng não tàn đó một trận thì khó chịu!”, Lưu Đại Bưu xắn ống tay định đuổi theo.
“Đại Bưu, quay lại ngay”, bà cụ Thái quát lên.
Lưu Đại Bưu khựng bước, quay qua nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ không thấy thằng đó ngông nghênh ngứa mắt à?”
“Con so đo với nó làm gì? Hôm nay là ngày tốt của cháu gái. Con làm loạn thì cháu gái con khó xử chứ sao?”, bà cụ Thái hừ giọng.
“Thôi được! Vậy tha cho nó vậy”.
“Vào trong đi! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cười tươi lên chút. Hôm nay nhà họ Lưu chúng ta sẽ lên ti vi đấy. Đừng để mất mặt Tô Dư”.
“Vâng!”, cả nhà họ Lưu cười tươi rói đi vào trong.
Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đại sảnh trang trọng kết hợp với đèn chùm màu lam tinh tế, nhạc Jazz vang lên nhẹ nhàng. Một nhóm những quý cô ăn mặc sang trọng được các quý ông ôm eo, cùng bước tới vị trí trung tâm khiêu vũ, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đám nhà báo tập trung ở khu vực nhất định. Bọn họ nếu muốn phỏng vấn thì phải được sự đồng ý của đối phương.
Không gian nhẹ nhàng, cùng với ánh đèn flash nhấp nháy, biểu cảm của mọi người trông càng tự nhiên hơn.
Nhà họ Lưu bước vào, những người trẻ thì tỏ ra kich sđộng: “Ôi trời! Dương Mịch!”
“Đó là Lưu Kiến Hoa phải không?”
“Còn cả Baby nữa! Đó chính là Baby!”
“Đều là những ngôi sao đang nổi cả”.
“Ôi trời!”
“Thật không hổ danh là buổi tiệc lớn trong giới giải trí. Chúng ta có thể tham gia được một buổi tiệc tầm cỡ thế này thì đúng là nở mày nở mặt”.
“Nhờ Tô Dư cả đấy”, nhà họ Lưu kích động lắm.
“Ấy mẹ! Anh! Em gái! Mọi người tới cả rồi!”, Lưu Mãn San trong bộ trang phục sang trọng cười tít mắt, bước tới niềm nở.
“Chị, chúc mừng chị có được một đứa con gái xuất sắc!”
“Mãn San quá tuyệt vời!”, mọi người bắt đầu bợ đỡ bà ta.
Lưu Mãn San như mở cờ trong bụng. Bà ta đắc ý chết đi được. Hôm nay, bà ta cũng là nhân vật chính.
“Được rồi, được rồi. Người nhà cả, đừng vậy nữa. Nào mọi người, con xếp chỗ ngồi rồi. Hôm nay khách hơi đông, đều là những người có tiếng tăm cả, chúng ta là người nhà của Tô Dư nên có chỗ ngồi riêng, mọi người đừng ngồi linh tinh nhé”, Lưu Mãn San cười nói.
“Đương nhiên là mọi người biết điều đó mà”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...