Mấy người họ lộ ra vẻ mặt kiên định, nặng nề gật đầu.
Lâm Chính gật đầu, sau đó rời khỏi phòng họp, đi về phía sân tập.
Lúc này, Băng Thượng Quân đang ngồi ở chính giữa sân tập.
Người ở cả sân tập đều bị đuổi đi, đường đi đều bị phong tỏa, người bình thường không thể vào trong.
Lâm Chính đi đến, Băng Thượng Quân chậm rãi mở mắt ra.
“Chậm quá”, anh ta lạnh lùng nói.
“Có quá nhiều việc”.
“Đừng lôi thôi nữa, chúng ta đấu đi!”, Băng Thượng Quân đứng dậy, đặt Thiên Kiêu Lệnh ở một bên, sau đó bày tư thế.
Anh ta cũng là một người thẳng thắn.
Lâm Chính thở ra một hơi, cũng bày tư thế sẵn sàng.
“Anh phải chú ý đấy, giữa chúng ta là trận chiến thiên kiêu, tôi đến đây với mục đích giết chết anh”, Băng Thượng Quân nghiêm nghị nói.
“Vậy thì nói cho tôi biết, ai bảo anh đến đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh đoán được”.
“Người của thế gia Nam Cung đúng không? Nam Cung Yên Nhu chắc là không thể, chỉ có thể là Nam Cung Vân Thu hoặc Nam Cung Mạc Phi”.
“Anh đoán chuẩn đấy! Nam Cung Mộng từng giúp tôi một lần, cho nên lần này tôi đến đây là trả lại món nợ ân tình của thế gia Nam Cung, cũng thuận tiện xem xem người có thể đánh bại Nạp Lan Thiên một cách dễ dàng rốt cuộc có thực lực gì”, Băng Thượng Quân nói, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, quát lên: “Chú ý đây!”.
Giọng nói vừa dứt, anh ta đã giết tới.
Lâm Chính lập tức sử dụng châm bạc đâm vào cơ thể, tăng độ mạnh cho cơ thể để so chiêu với Băng Thượng Quân.
Trận chiến giữa hai bên đánh đến mức trời đất mịt mù, vô cùng đáng sợ.
Sân tập cũng bị xáo trộn.
Đánh một lúc, Băng Thượng Quân cảm thấy không đúng, đột nhiên thu tay lùi về sau, đứng lại trên mặt đất.
“Vì sao không dùng Lạc Linh Huyết? Tôi đã nghe nói anh có rất nhiều Lạc Linh Huyết. Tuy không biết là bao nhiêu, nhưng nếu sử dụng sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì chắc chắn có thể phân cao thấp với tôi”, Băng Thượng Quân nói.
Lâm Chính im lặng một lúc, không nói gì.
“Chẳng lẽ tôi không xứng để anh sử dụng Lạc Linh Huyết? Anh quá xem thường người khác rồi!”, Băng Thượng Quân hơi tức giận, quát lên một tiếng, sử dụng hết toàn lực, tấn công về phía Lâm Chính.
Bèn thấy hai tay anh ta giống như phủ một lớp sương băng, không những vô cùng cứng chắc, mà còn cực kỳ lạnh lẽo.
Đánh một hồi, hai cánh tay Lâm Chính bị sương băng bao phủ, cả người dường như sắp bị đông cứng.
Công pháp thật đặc biệt.
Lâm Chính hừ lạnh, cũng không nhiều lời, sử dụng toàn bộ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, đánh về phía Băng Thượng Quân.
Ầm!
Sức mạnh hung ác ngút trời giống như nước lũ thú dữ tràn về, đánh tới Băng Thượng Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...