Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính gọi.
“Môn chủ!”, Dịch Quế Lâm cung kính gọi.
“Đi, tiễn Phó tông chủ Thiện về”.
“Vâng!”.
Dịch Quế Lâm nhếch khóe miệng, vội vàng nghiêng người, nói: “Phó tông chủ Thiện, mời ông đi bên này!”.
Đây là sỉ nhục trần trụi!
Sắc mặt Thiện Vĩnh âm trầm, âm thầm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng, đi ra phía cửa.
“Kẻ phiền phức đã đi rồi, thần y Lâm, lần này chúng ta có thể đọ sức rồi chứ?”, Băng Thượng Quân quay đầu nhìn Lâm Chính, nói.
“Đương nhiên”.
Lâm Chính gật đầu, nói với người bên cạnh: “Dẫn Băng Thượng Quân đến sân tập phía sau, bảo người trong đó dọn sạch và phong tỏa, tôi sẽ phân cao thấp với Băng Thượng Quân ở đó”.
“Thầy!”, Tần Bách Tùng lộ vẻ lo lắng, vội gọi một tiếng.
“Không sao đâu, đi đi”.
“Chuyện này… Được…”, Tần Bách Tùng bất đắc dĩ thở dài.
“Sao? Thần y Lâm còn định kéo dài thời gian?”, Băng Thượng Quân cực kỳ mất kiên nhẫn, giọng nói cũng bất thiện.
“Đợi tôi xử lý mấy người này xong đương nhiên sẽ đi tìm anh, anh đợi một chút”, Lâm Chính nói.
“Hi vọng thần y Lâm đừng để tôi đợi quá lâu, con người tôi không kiên nhẫn được”.
Băng Thượng Quân lạnh nhạt nói, phất tay bỏ đi.
Đợi Băng Thượng Quân ra khỏi phòng rồi, Lâm Chính mới nhìn sang những người của Bằng Tông.
Lúc này mấy người họ đã run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, hai chân điên cuồng run rẩy, sắp không đứng vững.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân bọn họ.
“Đến lúc chúng ta tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Phịch!
Mấy người họ lập tức quỳ xuống, đập đầu với Lâm Chính như điên.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho chúng tôi một mạng!”.
“Chúng tôi thật sự không cố ý ra tay”.
“Tất cả là Phó tông chủ Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ra tay! Chúng tôi chỉ là đệ tử, không dám không nghe lời ông ta!”.
“Cầu xin thần y Lâm tha cho chúng tôi một mạng!”.
Bọn họ khóc lóc, dập đầu lên mặt đất kêu cốp cốp, toác cả trán chảy cả máu.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, đốt điếu thuốc, nói.
Mấy người họ dừng lại, thận trọng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, đặt lên bàn trà bên cạnh.
“Hai con đường, các người tự chọn”.
“Đường… Đường gì? Thần y Lâm…?”, một người cẩn thận hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...