Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lâm Chính bước tới với khí thế hừng hực. Vài cao thủ nhà Nam Cung lập tức lao lên, định chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi họ với vừa mới tiếp cận thì đã có vài bóng hình khác vung kiếm chém về phía họ.
“Cẩn thận!”, cao thủ nhà Nam Cung bị ép lùi về sau. Bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp cận anh.
“Đó là ảnh ngự của cung Đông Hoàng”, không biết là ai nhận ra những người này bèn kêu lên.
“Ảnh ngự? Là thị vệ của Đông Hoàng Thần Quân sao?”, Nam Cung Mộng kêu lên. Ông ta chỉ nghe tên còn chưa gặp mặt bao giờ. Giờ thì cũng được chứng kiếm uy lực khủng khiếp của ảnh ngự rồi.
Có ảnh ngự trợ lực, không ai cản được Lâm Chính. Anh cứ thế tiến thằng về phía Nam Cung Mộng.
Nam Cung Mộng trông vô cùng khó coi, vội vàng lùi về sau.
“Bảo vệ gia chủ”
“Mau, mau chặn bọn họ lại. Nếu như gia chủ có mệnh hệ gì thì các người sẽ phải chết hết”, người quản gia hét lên, không ngừng đẩy người của thế gia Nam Cung lên.
Rất nhiều người lao về phía Nam Cung Mộng. Lúc này…hiện trường không chỉ có người nhà Nam Cung mà còn có cả giáo chúng của Đông Hoàng Giáo.
“Đi theo giáo chủ, tăng tốc độ tiêu diệt Nam Cung Mộng!”, Lưu Mã hét lên. Ông ta đích thân dẫn đầu đoàn người và lao lên.
Về số lượng người thì Đông Hoàng Giáo không bằng thế gia Nam Cung nhưng họ lại là đội quân tinh nhuệ nhất, là những con át chủ bài với sức chiến đấu mạnh hơn thế gia Nam Cung không biết bao nhiêu lần, cộng với khí thế hừng hực khiến thế gia Nam Cung không thể địch lại. Nếu mà xảy ra xung đột thật thì họ sẽ bại trận mất.
“Gia chủ! Đi thôi”, quản gia lao tới bên cạnh Nam Cung Mộng và vội vàng đưa ông ta đi. Nam Cung Mộng cũng biết là không thể ở lại nên lập tức quay người định bỏ chạy.
Lâm Chính hừ giọng, ghim châm bạc lên người. Thực lực của anh tăng mạnh, anh nhảy về phía đám người của Nam Cung và đuổi theo Nam Cung Mộng.
“Muốn chết à!”, đám cao thủ nhà Nam Cung tức giận, rút kiếm ra chém tới. Bốn phương tám hướng đều là kiếm ảnh bay loạn xa. Sát khí hừng hực. Nam Cung Mộng cũng quay người lại, chộp lấy vai của Lâm Chính và ấn xuống.
“Cậu tưởng tôi bỏ chạy sao? Tôi muốn cậu phải chết. Đây là thế gia Nam Cung! Cậu nghĩ rằng tôi sẽ trốn đi đâu?”, Nam Cung Mộng gằn giọng, phát lực đè chặt Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính không có chỗ để né tránh nữa. Anh cũng chẳng thèm đi cản những thanh kiếm đang chém xuống. Anh chỉ lật tay, đâm một ngón vào ngực của Nam Cung Mộng.
Nam Cung Mộng nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính đang định làm gì vậy? Cậu ta định liều mạng sao?
Nếu là những người khác thì Nam Cung Mộng chẳng lo lắng, nhưng Lâm Chính thì khác. Ông ta nhìn chăm chăm ngón tay anh, cảm giác trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Đến cuối cùng Nam Cung Mộng phải thỏa hiệp. Ông ta buông tay ra khỏi vai Lâm Chính, vội vàng lùi về sau để né ngón tay của anh.
Lâm Chính không có ý định buông tha cho ông ta, ngón tay anh lao tới. Mặc dù không đâm trúng được trái tim nhưng cũng đâm trúng ngực ông ta.
Bụp! May mà xảo kình của nhà Nạp Lan cũng thường thôi nên lúc ngón tay chạm vào ngực Nam Cung Mộng, ông ta chỉ bị bay bật ra, tông đổ thêm chục người khác, ngã ra đất và nôn ra máu.
Hành động đó đã khiến Lâm Chính phải đỡ thêm vô số đường kiếm chém xuống. Đám đông nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt.
“Lẽ nào Đông Hoàng Giáo chủ muốn bị phanh thây vào ngày hôm nay?”, rất nhiều người có cùng suy nghĩ.
Thế nhưng một giây sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...