Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Trước đó Nam Cung Mộng vẫn còn ước gì có thể phanh thây Lâm Chính mà bây giờ lại tỏ ra thân thiện, tốc độ lật mặt này đúng là hiếm thấy.
Lâm Chính lại mặc kệ, nhìn Nam Cung Mộng rồi lạnh nhạt hỏi: “Thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh đâu?”
“Thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh ư?”, Nam Cung Mộng sửng sốt: “Giáo chủ Lâm muốn lấy nó à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, khuôn mặt Lâm Chính không chút biểu cảm nói.
Trong mắt Nam Cung Mộng thoáng qua vẻ nghi ngờ, âm thầm đánh giá Lâm Chính.
Thật ra ông ta đã đặt thuốc giải Tuyệt Mệnh Đan của hoa Tuyệt Mệnh chung với của hồi môn.
Nhiều người không quan tâm đến viên Tuyệt Mệnh Đan nhỏ bé này, mà không hề biết rằng rằng có được Tuyệt Mệnh Đan là có thể sử dụng được một trong những loại độc dược mạnh nhất trên đời này – hoa Tuyệt Mệnh.
Đây là một vũ khí giết người hạng nhất.
Nhưng tại sao giáo chủ Lâm chỉ muốn có thuốc giải mà không muốn thuốc độc?
“Nếu giáo chủ Lâm muốn Tuyệt Mệnh Đan tất nhiên là được! Ha ha, kỳ thật vật này đã trở thành của hồi môn của con gái tôi, chỉ cần cậu cưới con gái tôi thì tôi sẽ dùng hai tay dâng vật này cho cậu!” Nam Cung Mộng cười nói.
“Bây giờ tôi muốn lấy ngay!”, Lâm Chính nói.
“Giáo chủ Lâm..”.
“Nếu ông không lấy tôi sẽ giết hết người trong thế gia Nam Cung!”, vẻ mặt Lâm Chính không chút thay đổi nói, một tay nắm lấy chiếc cổ trắng nõn của Nam Cung Yên Nhu.
“Hừ..”.
Nam Cung Yên Nhu phát ra tiếng kêu rên, cổ của cô ta bị Lâm Chính bóp đến mức gần như biến dạng, rất khó thở.
“A?”
Mọi người kinh ngạc.
Trên khuôn mặt Nam Cung Mộng cũng đầy vẻ khiếp sợ.
Ông ta nghĩ rằng mục đích của giáo chủ Lâm là con gái của ông ta, nhưng bây giờ có vẻ như ông ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nam Cung Mộng nhìn thấy bộ dạng đau khổ của con gái, hơi do dự, nghiêng đầu trầm giọng quát thuộc hạ bên cạnh: “Đi, lấy Tuyệt Mệnh Đan tới đây!”
“Vâng, thưa lão gia!”
Người kia gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Chính lẳng lặng chờ đợi.
Người xung quanh không dám nhúc nhích.
Vẻ mặt Nạp Lan Thiên trầm tư, lén lút liếc nhìn Nam Cung Mộng.
Tình hình dần trở nên khó kiểm soát.
Một lúc sau.
“Lão gia!”
Quản gia bưng một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Nam Cung Mộng.
Nam Cung Mộng nhận lấy, tươi cười đi về phía Lâm Chính.
“Giáo chủ Lâm, đan dược mà cậu muốn ở đây! Mời cậu nhận lấy”.
Lâm Chính không nhận lấy, mà bình tĩnh nói: “Mở ra”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...