Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Hiện trường sục sôi, ai cũng kêu lên.

“Cậu Thiên quá ngầu”.

“Ha ha, giờ thì biết sự lợi hại đích thực rồi chứ nhóc!”

“Còn dám khiêu chiến với thiên kiêu xếp thứ 10 sao. Đúng là chán sống!”

“Đồ có mắt như mù mà! Muốn đấu với cậu Thiên à? Đúng là một trời một vực”.

“Ha ha…”

Đám đông cảm thấy hào hứng lắm. Họ hò reo ầm ỹ, chửi rủa có, chế nhạo có. Bọn họ mong lắm tới giây phút Lâm Chính bị đánh bại.

“Sư tỷ!”, An Viên cuống cả lên, vội nhìn Bích Trân. Bích Trân bặm môi, nhìn Lâm Chính đang từ từ bò dậy, rồi lại nhìn lễ đường và nói khẽ: “Chuẩn bị!”


Hai người tiến lại gần lễ đường.

Lâm Chính hít một thơi thật sâu, nhìn bàn tay mình. Lúc này anh mới phát hiện ra ngoài vùng da bị rách thì có hai ngón tay đã bị gãy.

“Xảo kình!”, Lâm Chính lầm bầm rồi nhìn lên Nạp Lan Thiên đang ở trên võ đài.

“Đúng vậy”, Nạp Lan Thiên đưa hai cánh tay lên tạo thành tư thế mới. Tư thế đó giống như thái cực.

“Chỉ với xảo kình, thế gia Nạp Lan đã tung hoành khắp thiên hạ. Đòn tấn công của anh lấy sức mạnh thể xác làm căn bản. Có thể ở đây anh vô địch, nhưng đối với tôi thì thủ đoạn của anh không có tác dụng, bởi vì thủ pháp của tôi là lấy nhu khắc cương”, Nạp Lan Thiên ngạo mạn nhìn anh.

Dù sự thể hiện trước đó của Lâm Chính rất kinh người nhưng tất cả đều vô ích. Bởi vì Lâm Chính đã được mặc định sẽ bại trong tay anh ta.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh nhảy lên võ đài. Ánh mắt sau lớp mặt nạ trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh cũng bắt đầu đánh giá lại Nạp Lan Thiên.

Một lúc sau, Lâm Chính siết chặt nắm đấm, lao lên. Cơ thể anh nhanh như điện xẹt. Khoảnh khắc tiếp cận Nạp Lan Thiên, hai nắm đấm của anh tung ra, dội mạnh xuống anh ta.


Thế nhưng một giây sau, hai chưởng đánh của Nạp Lan Thiên đột nhiên hóa thành hình thái cực.

Vụt!

Sức mạnh quyền đánh mà Lâm Chính tạo ra bị đánh tan. Cả người anh lại bắn ra ngoài, đập mạnh xuống đất…

“Hay lắm!”, tiếng hô rầm trời vang lên.

Mọi người bên dưới vỗ tay nhiệt liệt, hò reo vì Nạp Lan Thiên. Không ai hiểu Nạp Lan Thiên đã làm gì. Kể cả Lâm Chính.

Dù quyền đánh của anh có hung hãn tới mức nào thì chỉ cần tiếp xúc với chưởng đỡ của Nạp Lan Thiên thôi cũng sẽ bị cản lại ngay lập tức.

Đây là hiệu quả mà xảo kình có thể làm được sao? Nếu đúng là vậy thì xảo kình cũng đáng sợ quá…

Đúng là thiên kiêu xếp thứ 10, thực lực quả nhiên phi phàm. Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh lại đứng dậy. Sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Hừ! Đúng là không biết trời cao đất dày. Giờ đã biết sự lợi hại của anh rể tôi chưa? Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đầu hàng đi. Quỳ xuống xin anh rể tôi đừng giết anh, nếu không anh ấy sẽ không nương tay đâu. Lát nữa lại bất cẩn đánh chết anh luôn đấy”, Nam Cung Vân Thu đắc ý, nói với Lâm Chính.

Cuối cùng thì cô ta cũng đợi được tới khoảnh này. Cảnh tượng trước đó Lâm Chính tạo ra trên võ đài khiến cô ta tức lắm. Giờ thì cô ta đang cảm thấy sung sướng, đã đời hơn bao giờ hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui