Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Vậy…vậy phải làm sao?”, An Viên căng thẳng hỏi.
Bích Trân chau mày: “Sự việc tới nước này, chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Với thực lực của hai chị em mình, muốn rời khỏi thế gia Nam Cung đã rất khó rồi. Chúng ta phải mượn sức của Lâm Chính thì mới rời đi được”.
“Sư tỷ, em biết những điều đó, nhưng lúc này Lâm Chính đang gặp nguy hiểm, mà Nạp Lan Thiên sẽ không nương tay đâu. Một khi Lâm Chính bại trận thì chắc chắn sẽ bị thương nặng. Tới khi đó người nào mà gây khó dễ thì chúng ta cũng hết đường”.
Với những hành động và lời nói khi nãy của Lâm Chính thì đủ để đắc tội với không ít người rồi. Nếu anh mà bị đánh bại, dù Nạp Lan Thiên không giết anh thì cũng có rất nhiều người muốn anh phải chết. Đây chính là điều mà An Viên cảm thấy lo lắng.
“Em đừng lo, chị có cách”, Bích Trân nói nhỏ.
“Chị có cách gì? Chị mau nói đi!”
“Em nhìn thấy lễ đường ở phía sau không?”, Bích Trân chỉ vào lễ đường nằm sau võ đài và hỏi.
“Em thấy rồi, sao thế?”, An Viên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Lát nữa nếu Lâm Chính rơi vào thế hạ phong thì chúng ta sẽ tới đó phóng hỏa, đốt lễ đường. Lễ đường bốc hỏa, mọi người lo dập lửa, hiện trường trở nên hỗn loạn, chúng ta sẽ tìm cách đưa Lâm Chính đi”, Bích Trân nghiêm túc nói.
An Viên nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực: “Cách này hay đấy chị!”
“Chúng ta di chuyển dần về phía bên đó để chuẩn bị”, Bích Trân khẽ nói rồi kéo tay An Viên, lẳng lặng đi về phía lễ đường.
Trên võ đài…
“Xem ra có nhiều người muốn anh chết nhỉ”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói.
“Đáng tiếc là họ không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Mà anh chuyên luyện về thể lực đấy hả?”
“Không phải!”
“Tôi cũng nghĩ không phải. Dù sao thì trên người anh cũng chẳng có dấu vết gì của người luyện thể lực”, Nạp Lan Thiên hạ cằm, soi Lâm Chính: “Nếu đã vậy thì tại sao lại có thể dùng thể xác để đấu nhau thế? Lẽ nào…anh thuộc khí tông, dùng khí ngự thân?”
“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Vậy anh là gì?”, Nạp Lan Thiên nghi ngờ.
Lâm Chính không trả lời.
“Xem ra tôi phải tự tìm đáp án rồi”, Nạp Lan Thiên vừa nói vừa tháo Thiên Kiêu Lệnh ra. Đám đông bên dưới trố tròn mắt.
“Nạp Lan!”, Nam Cung Mộng đứng bật dậy.
“Cậu chủ”, cả nhà thế gia Nạp Lan cuống cả lên. Thế nhưng họ không thể ngăn anh ta lại.
Anh ta giống như Sâm Lang, đặt lệnh bài dưới chân. Nhìn chữ trên lệnh bài, ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Mười! Có nghĩa đây là Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10. Có được Thiên Kiêu Lệnh này thì có thể tung hoành khắp giới võ đạo rồi.
Đây chính là biểu tượng của thiên kiêu tuyệt thế. Là biểu tượng của thiên tài. Là vật mà biết bao nhiêu người nằm mơ cũng mong có được. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là khi sở hữu vật này thì anh cũng đủ tư cách khiêu chiến với top 10 thiên kiêu.
“Anh đã có bốn tấm lệnh bài rồi. Giờ anh có muốn sở hữu tấm thứ năm không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...