Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Phó Vô Diệp tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc hơn, thế tấn công vẫn không suy giảm, trở tay đánh tới một chỉ, nhắm vào tử huyệt trên người Lâm Chính.
Nếu bị trúng chỉ này, dù là ai cũng sẽ bại liệt ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay đâm tới, hơi thở Phó Vô Diệp run rẩy, bỗng nhiên thu chiêu.
Không biết từ lúc nào một ngón tay của Lâm Chính cũng đâm về phía tử huyệt trên ngực anh ta. Nếu anh ta tiếp tục tấn công, ngón tay Lâm Chính sẽ đâm vào tử huyệt trên người của anh ta nhanh hơn một bước.
Nếu vậy thì người ngã xuống sẽ là anh ta.
“Hừ!”.
Phó Vô Diệp nheo mắt lại, thu chiêu né chỉ của Lâm Chính, sau đó xoay người chống đỡ.
Tốc độ của anh ta nhanh, mỗi một động tác đều giống như ảo ảnh. Người ở bên dưới chỉ có thể nhìn thấy xung quanh Lâm Chính giống như có đến mấy Phó Vô Diệp, hoàn toàn không nhìn rõ thực thể của anh ta.
Lần này, Phó Vô Diệp không vội tấn công nữa, mà là di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm sơ hở của anh, tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
“7!”.
“6!”.
“5!”.
Người bên dưới đồng loạt hô lên, tất cả đếm ngược theo Nam Cung Vân Thu.
Tất cả mọi người sôi sục.
Theo bọn họ thấy, Phó Vô Diệp đã nắm được quyền chủ động hoàn toàn.
Dù sao Lâm Chính vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không có đòn phản công hữu hiệu, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.
Chỉ có Nạp Lan Thiên ở bên này hơi nghiêm ánh mắt, giọng nói toát ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu chủ, sao vậy?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Không có gì, chỉ là thực lực của người này mạnh hơn tôi tưởng tượng, xem ra Phó Vô Diệp sẽ không dễ đối phó người này”, Nạp Lan Thiên nói giọng nhàn nhạt.
“Sao lại thế? Cậu cũng không phải không biết thực lực của Phó Vô Diệp, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải chỉ vài ba chiêu là hạ gục được rồi sao?”, người bên cạnh cười nói.
Nạp Lan Thiên không nói gì.
Anh ta nhìn rất thấu triệt, thật ra Phó Vô Diệp cũng như vậy.
Lúc này, tim Phó Vô Diệp đập rất nhanh.
Mặc dù anh ta luôn tấn công, nhưng người kia lại phòng ngự chặt chẽ, không chừa kẽ hở, hoàn toàn không cho anh ta chút cơ hội nào, không có bất kỳ một sơ hở nào.
Anh ta vây xung quanh Lâm Chính mười vòng, nhưng không tìm được bất cứ chỗ nào để tấn công.
Mãi đến lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghiêng người.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến phòng ngự của Lâm Chính như núi sụp đổ, tan vỡ không còn gì.
Chỉ trong nháy mắt, cả người anh đã tràn đầy sơ hở.
“Cái gì?”.
Phó Vô Diệp ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...