Âm thanh ghê rợn của tiếng xương gãy lại vang lên.
Tên tóc xanh một lần nữa tỉnh lại rồi lại ngất đi.Trông hắn không còn ra hồn người nữa.
“Chủ tịch Lâm…vậy đã được chưa?”, ông hai Liễu buông thõng tay xuống, run rẩy.
Nếu Lâm Chính còn nói chưa hài lòng thì thực là ông ta không biết phải đánh như thế nào nữa.
E rằng nhát tiếp theo sẽ khiến tên tóc xanh mất mạng mất…
“Được rồi”, cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã lên tiếng.
Câu nói của anh khiến ông hai Liễu thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhắm mắt lại như đang lựa chọn, sau đó quỳ xuống.
Vô số người có mặt trố mắt nhìn.
“Chủ tịch Lâm, tôi đồng ý thay mặt cho nhà họ Liễu bỏ ra toàn bộ tài sản tặng lại cho cậu.
Ngoài ra, nhà họ Liễu cũng sẽ rời khỏi Giang Thành ngay trong đêm và thề sẽ không quay trở lại nữa, mong chủ tịch Lâm có thể tha thứ cho sự ngu ngốc vô liêm sỉ của tôi”.
Nói xong, ông ta dập mạnh đầu trước Lâm Chính.
Phó Vũ hác hốc miệng, hơi thở trên nên dồn dập.
Tên mập, cô gái tóc ngắn cũng trố tròn mắt.
Đó là ông hai Liễu đấy.
Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành mà.
Sao đứng trước người này thì ông ta lại trở nên đáng thương như vậy chứ…
Chủ tịch Lâm…là người ghê gớm tới mức nào thế? Đám đông cảm thấy ớn lạnh, ai cũng nín thở.
Lần này thì đến cả Phó Vũ cũng ý thức được rằng tất cả những gì ông hai Liễu nói đều là thật…
Lâm Chính phủi bụi trên người, thản nhiên nhìn ông hai Liễu: “Tế tổ thường diễn ra ở đâu?”
“Tôi…tôi sẽ sắp xếp chuyển đi”, ông hai Liễu khẽ nói.
“Không cần đâu”, Lâm Chính nói: “Người mất đã mất, động thổ không tốt, mỗi năm các người có thể quay về Giang Thành tế tổ.
Ngoài ra mang một nửa tài sản đi, một nửa đưa tôi quyên góp cho khu vực vùng núi khó khăn.
Hạn chót là chiều mai lúc năm giờ, đây là cơ hội cuối cùng của các người đấy”.
Nghe thấy vậy ông hai Liễu ngây người, sau đó kích động dập đầu: “Cảm ơn chủ tịch Lâm, cảm ơn chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Vũ.
Phó Vũ và tên mập sợ hãi lùi về phía sau.
Chúng đứng không vững nữa.
“Ai là học sinh thì bước hết lên đây”.
Đám đông run lẩy bẩy, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng vẫn bước lên.
Lâm Chính liếc nhìn, rồi dừng lại ở Phó Vũ: “Tất cả học sinh lập tức chạy một trăm vòng quanh bờ sông cho tôi, không chạy hết không được rời đi.
Những người còn lại để ông hai Liễu tự xử lý đi, đừng để xảy ra án mạng”.
Nói xong anh bèn lên xe phóng đi.
Nhìn Lâm Chính rời đi, ông hai Liễu mềm nhũn ngồi xuống đất, thở hổn hển.
“Ông Hai”, những người đứng sau vội vàng tới dìu ông ta dậy.
“Mau đưa thằng khốn này tới bệnh viện chữa trị, đừng làm gì kỹ, xử lý đơn giản thôi rồi chuyển tới bệnh viện tỉnh”.
“Ông Hai, lẽ nào…chúng ta thật sự phải rời khỏi Giang Thành sao?”, có người cảm thấy không cam tâm.
“Không đi ở đây làm gì? Lẽ nào muốn chết à? Mau làm theo những gì chủ tịch Lâm nói, lập tức thông báo cho những người trong gia tộc rời khỏi Giang Thành.
Phải rồi, những người này thì cậu ở lại giám sát, bắt chạy một trăm vòng.
Ai dám lười thì vứt xuống sông cho cá ăn.
Những người khác thì đánh gãy một chân”, ông Hai Liễu nhìn đám người Phó Vũ.
“Hả”.
“Đừng! Đừng!”
“Ông Hai, ông làm gì vậy?”
“Giết người!”, đám cậu ấm không chịu nổi cứ thế kêu lên và náo loạn định bỏ chạy.
Thế nhưng vô ích.
Bọn họ nhanh chóng bị người nhà họ Liễu giữ lại và đánh gãy chân.
Đám người Phó Vũ thì khổ sở chạy quanh sông.
Một trăm vòng, sợ đến sáng cũng không xong.
Nhưng nếu không chạy thì sẽ bị đập gãy chân giống đám kia.
Nhìn vẻ thê thảm của họ, mấy người Phó Vũ nào dám lười biếng.
……..
Sau khi giải quyết xong nhà họ Liễu, Lâm Chính lái xe tới bệnh viện.
Chiếc xe chạy vào trong, Lâm Chính tìm được phòng của Từ Sương Huyền theo số mà Mã Hải báo.
Bên ngoài phòng là một người mặc áo màu đen.
Đó chính là vệ sĩ bảo vệ Từ Sương Huyền do người nhà họ Từ cử đến.
Lúc này, người vào người ra tấp nập tới thăm Từ Sương Huyền.
Phần lớn là người phía bên trường học.
Có cả giáo viên và học sinh.
Ngoài ra còn có một bác sĩ tâm lý.
Dù sao thì chuyện này là do Từ Sương Huyền tự làm tự chịu.
Cô gái vốn bị bệnh lại không nghe lời khuyên, cứ thế uống rượu vào nên mới xảy ra kết cục như vậy.
Lâm Chính đứng ngoài cửa đợi.
Tới 11h, khi người thăm đã đi gần hết thì anh mới bước vào.
Sắc mặt Từ Sương Huyền trông vô cùng tiều tụy.
Cô ấy nằm đó như người chết rồi.
Hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Trông cô gái gầy đi nhiều, hoàn toàn không còn vẻ phơi phới của tuổi thanh xuân nữa.
Đôi mắt cô gái nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
Lâm Chính bước tới.
Cô ấy không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Cảm giác như cô không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh nữa.
Anh ngồi xuống bên giường, cầm một trái táo lên và gọt vỏ.
Lúc này dường như cô ấy mới ý thức được có người tới.
Sau khi liếc nhìn Khiết Thần, cô co rụt đồng tử, nói bằng giọng khàn khàn: “Sao? Anh tới cười nhạo tôi đấy hả?”
“Đúng vậy”
Lâm Chính gọt xong táo bèn đưa lên miệng cắn một miếng và nhai: “Sao thế? Từ Sương Huyền, hối hận rồi à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...