Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng dậy, đi về phía đó…
“Anh Lâm?”.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”.
Bích Trân và An Viên lập tức sửng sốt, vội vàng kêu lên.
“Giáo chủ!”.
Lưu Mã cũng tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức đứng dậy gọi.
Ông ta biết Lâm Chính muốn lên võ đài.
Nhưng không ngờ anh lại định lên đầu tiên…
Liệu có nóng lòng quá không vậy?
“Giáo chủ, để những người kia ra tay trước đi! Tôi thấy ngoài thiên kiêu Nạp Lan Thiên kia ra, thì ở đây còn có không ít người có thực lực rất đáng sợ. Cậu lên trước chỉ sợ sẽ bị thiệt”, Lưu Mã khuyên nhủ.
Nếu Nam Cung Mộng muốn chọn người có thể đánh tới cuối cùng làm chồng của Nam Cung Yên Nhu, thì người ra tay cuối cùng luôn là người có ưu thế nhất.
Những người có đầu óc lúc này đều sẽ chọn tọa sơn quan hổ đấu, chờ mọi người đánh đến mệt nhoài mới mò mặt ra nhặt thành quả.
Lưu Mã nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Chính lại nghĩ khác.
Anh lấy một tấm lệnh bài ra, đưa cho Lưu Mã.
“Đến lúc cần thì hành động!”.
Lưu Mã nhìn tấm lệnh bài trong tay, rùng mình một cái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Giáo chủ, ý của cậu là…”
“Từ giờ phút này, chúng ta đã bắt đầu rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người đi về phía võ đài.
Ánh mắt Lưu Mã lóe lên một tia nặng nề, sau đó lấy điện thoại ra, bấm mấy cái.
“Lưu chấp sự!”.
Đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Truyền lệnh giáo chủ, lập tức hành động!”.
“Tuân lệnh!”.
Hội trường xôn xao.
Nam Cung Mộng vừa dứt lời, rất nhiều thanh niên tài tuấn đều xoa tay hăm hở, rục rịch muốn hành động.
Nhưng bọn họ đang định xông lên thì lại bị các trưởng bối đi cùng ngăn lại.
Những người này đều có cùng một suy nghĩ, đó là bây giờ không thể lên võ đài, muốn lên thì cũng phải chờ hầu hết các cao thủ lên đã.
Những người tham gia đại hội kén rể đều có suy nghĩ này, thế nên không ai lên võ đài cả.
Trong vòng năm sáu phút sau khi Nam Cung Mộng dứt lời, vẫn không ai đứng dậy.
Điều này khiến người của thế gia Nam Cung cảm thấy hơi ngại ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...