“Biết”, Nam Cung Vân Thu gật đầu.
Ông lão do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã dặn, nếu là nhân vật khó giải quyết quá thì phải trì hoãn hành động”.
“Vì sao?”, Nam Cung Vân Thu không vui hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả thiên kiêu cũng không đối phó được với người đó?”.
“Cô cứ bình tĩnh đừng nóng, lần này cậu chủ đến thế gia Nam Cung là muốn thúc đẩy hôn sự giữa thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan, bất cứ ân oán nào cũng không lớn bằng chuyện này. Cậu ấy đồng ý giải quyết chuyện này cho cô, nhưng cũng không thể vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến việc liên hôn giữa hai nhà, hi vọng cô có thể hiểu cho”, ông lão nói.
Nam Cung Vân Thu nghe vậy khẽ nhíu mày, giống như hiểu được gì đó, khẽ giọng nói: “Thế gia Nạp Lan… đang kiêng dè ai sao?”.
Ông lão không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.
Ánh mắt Nam Cung Vân Thu hơi dao động, cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng cô ta biết rõ một chuyện.
Mình đã nghĩ về Nạp Lan Thiên quá đơn giản.
Anh ta để ông lão đến đây, hoàn toàn không phải đơn giản là trút giận cho Nam Cung Vân Thu, mà là muốn xem xem rốt cuộc là ai dám động vào thế gia Nam Cung ở thành phố Nam Xuyên.
Nạp Lan Thiên muốn nắm được tin tức kẻ địch của thế gia Nam Cung!
Đi một bước tính ba bước.
Nạp Lan Thiên quả thật nhìn xa trông rộng.
Nam Cung Vân Thu hít ngược một hơi.
Xe đi vào khách sạn.
Nam Cung Vân Thu không xuống xe, chỉ để ông lão tự vào trong, cô ta ở trong xe quan sát.
Ông lão vác bao bố ngụy trang thành người nhặt ve chai, đến trước cổng nhìn quanh mấy lượt, người trong khách sạn cũng không để ý, bảo vệ thì đi tới định đuổi ông ta đi.
Ông lão lập tức tranh cãi với bảo vệ.
Nam Cung Vân Thu nhìn thấy hết mọi chuyện.
Đây là mưu kế của ông lão.
Quả nhiên, chốc lát sau, Lưu Mã dẫn theo vài người đi tới.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lưu Mã sa sầm mặt, lên tiếng hỏi.
Ông lão liếc nhìn Lưu Mã, đôi mắt dao động, như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, ông ta nhớ ra điều gì, mặt biến sắc.
“Chào ông, lão già tôi chỉ đến đây nhặt vài cái chai mà thôi. Tôi không làm gì cả, cậu ta lại định đánh đuổi tôi đi, thật là quá đáng!”, ông lão vội vàng giải thích.
“Ở đây không có chai gì để nhặt, hơn nữa khách sạn cũng được chúng tôi bao rồi, nếu không có chuyện gì thì ông đi chỗ khác đi”, Lưu Mã nói.
“Vâng… Vâng, chào ông…”.
Ông lão gật đầu, vác bao bố lọm khọm rời đi.
“Sai người đi nói với quản lý bố trí bảo vệ canh chừng trước cửa, không được để người ngoài vào trong, tránh quấy rầy đến giáo chủ, nếu thế thì không hay!”, Lưu Mã ngẩng đầu, khẽ nói.
Giọng nói ông ta rất nhỏ, nhưng ông lão lại vô cùng thính tai nghe được, cơ thể lọm khọm run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...