Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Được! Nhưng những người trêu chọc em…”
“Em muốn giết ai thì cứ giết! Anh hai sẽ giúp em!”, Nam Cung Mạc Phi cười nhạt, lời nói tràn đầy vẻ bá đạo và tàn ác.
“Chốt kèo! Thê Sinh, chúng ta đi!”
Nam Cung Vân Thu khịt mũi, dẫn Thê Sinh ra ngoài.
Khách sạn Hoa Phong.
“Tham kiến giáo chủ!”
Lâm Chính đang chuẩn bị rời khách sạn đi mua bao thuốc, đột nhiên bị âm thanh này hù dọa.
Anh chợt dừng bước, lúc này mới phát hiện có hai người đang đứng ở hai bên trái phải cổng khách sạn.
Họ đều là thành viên của Đông Hoàng Giáo.
“Mấy người ở đây làm gì?”, Lâm Chính cau mày hỏi.
“Báo cáo giáo chủ, chúng tôi là hộ vệ của cung Đông Hoàng, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho nơi ở của giáo chủ! Đương nhiên phải đứng gác ở đây!”, một người trong đó lớn tiếng nói.
“Gác cái gì mà gác? Lại còn đứng gác? Bây giờ thứ tôi muốn là khiêm tốn!”
Lâm Chính tức giận nói: “Trở về đi!”
“À…”
Hai người trố mắt nhìn nhau.
“Sao vậy? Muốn tôi lặp lại nữa sao?”, Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nói.
Hai người họ đương nhiên không dám làm trái ý Lâm Chính, lập tức ôm quyền quay về khách sạn.
“Lưu Mã này có cần khoa trương như vậy không? Cứ phải để cho tất cả mọi người ở Nam Xuyên biết có người của Đông Hoàng Giáo tới đây hả?”
Lâm Chính hơi tức giận, gọi điện thoại nghiêm khắc khiển trách Lưu Mã một trận.
Lưu Mã rất ấm ức, chỉ đành rút hết lực lượng được bố trí bên ngoài.
Thuốc lá không được bán trong khách sạn, nên Lâm Chính đi đến quầy hàng ven đường để mua.
Anh vừa châm một điếu, đã thấy mấy người mặc áo khoác vội vàng bước đến.
Anh không khỏi liếc mắt nhìn.
Những người đó cũng liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Đám người này đều là người trong giới võ đạo.
Lâm Chính nhận ra bọn họ, bọn họ cũng nhận ra Lâm Chính.
Kể từ khi tin tức về đại hội kén rể được lan truyền, ngày càng có nhiều người đổ về Nam Xuyên.
Phải biết rằng, đây là đại hội kén rể của thế gia Nam Cung!
Ai có thể cưới được con gái của gia chủ Nam Cung thì người đó sẽ là con rể của thế gia Nam Cung, đường đường chính chính ôm được cây đại thụ thế gia Nam Cung, cả đời không cần lo đến cơm ăn áo mặc, còn có quyền có thế, tai mắt thông thiên.
Cơ hội một bước lên mây này thì ai sẽ từ bỏ? Ai không quan tâm chứ?
Vì vậy, những người đến Nam Xuyên không phải là những người học võ riêng lẻ, mà là những nhóm người.
Kết đoàn kết đội, thậm chí toàn bộ gia tộc và tông môn đều xuất hiện đầy đủ.
Lâm Chính rít sâu một hơi thuốc, chuẩn bị trở về khách sạn.
Tuy nhiên, lúc này, có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...