Lâm Chính hít sâu một hơi, kìm nén sự oán hận và lửa giận trong lòng xuống. Anh ngồi xuống, lấy châm bạc ra, đâm mấy cái vào người Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Nhu có chút chống đối.
“Im miệng! Ngồi yên!”, Lâm Chính lại gầm lên.
Anh không còn sự bình thản như trước nữa, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhu bị dọa cho run lên sợ hãi.
Cô chưa từng thấy Lâm Chính như vậy, nên cũng không dám động đậy nữa.
Chỉ thấy Lâm Chính cẩn thận đâm châm vào lồng ngực cô.
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng, tỉ mỉ, chỉ sợ khẽ dùng lực sẽ khiến Tô Nhu khó chịu.
Một lát sau, anh rút châm bạc ra nhìn một lúc, rồi lại liếc nhìn cổ tay Tô Nhu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Cậu… cậu Lâm, cô Tô Nhu không sao chứ?”, Cung Hỉ Vân run rẩy hỏi.
“Loại độc cô ấy uống cực kỳ đặc biệt, bây giờ hệ thống miễn dịch của cô ấy đang suy giảm nhanh chóng. Không những vậy, chức năng của các cơ quan trong cơ thể cô ấy cũng xảy ra sự thay đổi, làn da bắt đầu trở nên cực kỳ mỏng manh. Các hệ thống như hô hấp, tiêu hóa của cô ấy cũng đang dần thoái hóa…”
“Hả? Nghĩa… nghĩa là sao?”, Cung Hỉ Vân mở to mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Nói một cách đơn giản thì Tiểu Nhu hiện giờ chính là một món hàng mỹ nghệ càng ngày càng quý giá, không thể sờ vào, bởi vì sờ vào sẽ vỡ. Hơn nữa, cơ thể cô ấy càng ngày càng trở nên yếu ớt. Trước đây cô ấy còn có thể miễn cưỡng được coi là một món hàng mỹ nghệ bằng sứ, nhưng sau khi cơ chế vận hành của cơ thể không ngừng suy giảm, e là bây giờ cô ấy sắp trở thành người giấy rồi”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Cái gì? Vậy chẳng phải chọc vào sẽ rách sao?”, Cung Hỉ Vân bỗng biến sắc, rồi nhớ tới vết thương ở cổ tay Tô Nhu.
Đó chẳng phải là do Lâm Chính không biết rõ tình hình, dùng sức hơi mạnh gây nên sao…
“Nếu không tiến hành chữa trị, thì thân xác cô ấy sẽ sụp đổ hoàn toàn, mạch máu sẽ bị dòng máu chảy làm cho bị vỡ, nội tạng khô héo, xương cốt không thể chống đỡ nổi cơ thể mà bị gãy. Đến lúc đó, thần tiên cũng khó cứu…”
Cung Hỉ Vân nghe xong, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, đanh mắt nhìn Tô Nhu: “Tiểu Nhu, tại sao em lại uống loại thuốc này? Em có biết độc tính của nó đáng sợ đến mức nào không?”.
“Sao em có thể… không biết độc tính của loại thuốc độc này như thế nào chứ? Dù sao nó cũng được dùng để đối phó với Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm được xưng tụng là thần y, thuốc độc bình thường không hề có tác dụng, nên em nghĩ chắc chắn độc tính của nó vô cùng đáng sợ, không ai cứu được… Lâm Chính, em cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, em muốn nhờ anh mấy việc, anh có thể đồng ý với em không?”.
Tô Nhu yếu ớt nói, nói xong một câu đã thở hổn hển, sắc mặt cô cũng càng ngày càng khó coi, làn da cũng càng ngày càng trở nên trong suốt, dáng vẻ rất đáng sợ.
“Bây giờ em đừng nói gì cả, Cung Hỉ Vân, cô lập tức đi sắp xếp phòng bệnh vô trùng, ngoài ra gọi những bác sĩ giỏi nhất học viện Huyền Y Phái đến họp! Tôi muốn phân tích loại độc trên người Tô Nhu!”, Lâm Chính vừa châm cứu cho Tô Nhu vừa nói.
“Vâng, cậu Lâm”.
Cung Hỉ Vân vội vàng gật đầu rồi chạy đi.
“Lâm Chính, anh đừng lãng phí thời gian nữa, anh không giải được loại độc này đâu. Chủ tịch Lâm cũng không giải được, anh đừng phí công vô ích nữa”, Tô Nhu yếu ớt kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...