Phó Phi Ưng, đường chủ của Phi Ưng Đường, từ lâu đã ra lệnh canh phòng cấm địa. Ban đầu chỉ có một hai nhóm người trộm cắp đến, ông ta còn chống cự, ngăn cản đám trộm cắp xông vào cấm địa.
Nhưng trộm cắp càng lúc càng nhiều, Phó Phi Ưng bèn dẫn theo vài đệ tử nhát gan chạy trước.
Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp thất thủ.
Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đã đứng ra, dẫn dắt những đệ tử còn lại ngoan cường chiến đấu, đến nỗi xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt chút nữa chết trước cấm địa. Cho đến khi Thất trưởng lão dẫn theo đệ tử đến chi viện mới giải quyết được đám trộm cắp đó.
Sự tích Trương Tông Nghĩa thà chết không lui, thề chết bảo vệ cấm địa, bảo vệ hài cốt của tiên tổ nhanh chóng truyền khắp Đông Hoàng Giáo, còn anh ta đương nhiên cũng trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.
“Mọi người đều biết xương cốt của Trương Tông Nghĩa đều đã gãy nát, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi. Vừa rồi tôi cũng đã tiến hành chữa trị cho anh ta một lần nữa, tôi nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy đúng chứ?”.
Lâm Chính nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lãng.
“Chuyện đó…”, Lý Lãng biến sắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Sao? Các người không thừa nhận chuyện này luôn sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo, chuyện như vậy chúng tôi không thể phủ nhận! Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy?”, Phong Tín Tử đứng ra, lạnh lùng nói.
Bà ta dứt lời, các đệ tử đều che miệng cười.
“Động tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây là lời từ xa xưa. Huống hồ, xương Trương Tông Nghĩa đã bị gãy nát, một trăm ngày cũng không khỏi được. Bây giờ mới được bao lâu, anh ta còn bảo đứng dậy, thế không phải là nói đùa hay sao?”.
“Còn không phải à? Trừ khi giáo chủ của chúng ta biết pháp thuật, nếu không, Trương sư đệ không thể đứng dậy được”.
“Phải”.
Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
Bọn họ không nghĩ người đã bị thương đến như vậy mà Lâm Chính còn có cách chữa trị. . Chí𝘯h chủ, rủ bạ𝘯 đọc chu𝘯g _ T𝚁uMT 𝚁𝗨YEN.v𝘯 _
Giây sau, Lâm Chính lên tiếng.
“Trương Tông Nghĩa, anh đứng dậy đi”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh im bặt.
Trương Tông Nghĩa cũng sững sờ.
Anh ta nằm trên cáng, mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính, há miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã thành ra thế này rồi, anh… anh còn bắt tôi đứng dậy thế nào?”.
“Anh cứ thử đứng dậy đi”, Lâm Chính nói.
“Thử?”, Trương Tông Nghĩa há miệng, hơi sửng sốt.
“Giáo chủ Lâm, cậu làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao? Xương của cậu ta đã gãy nát, cậu còn bắt cậu ta đứng dậy? Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không? Cậu muốn vết thương của cậu ta nặng thêm sao?”, Phong Tín Tử lập tức quát giận.
“Xương của anh ta đúng là đã gãy nát, nhưng tôi đã chữa khỏi!”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Trương Tông Nghĩa, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng sợ, thử đứng dậy xem! Anh yên tâm, không hề gì đâu!”.
Trương Tông Nghĩa ngơ ngác nhìn Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử đứng dậy một cách cẩn thận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...