Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Không có thì sao nào?”.
“Nhưng tôi có chứng cứ!”, Lâm Chính bỗng nói.
“Hử?”, Lý Lãng có chút ngạc nhiên.
“Tôi có chứng cứ chứng minh đây là y thuật của tôi, chứ không phải là lừa đảo”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám người của Bách Thảo Đường đều không khỏi run rẩy.
Bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Nhất là các đệ tử của Bách Thảo Đường, đầu óc ai nấy vang ong ong, cảm thấy tình hình không ổn.
Lý Lãng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì chứng minh những gì anh vừa dùng là y thuật?”.
“Chuyện này rất đơn giản”.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía bên kia.
Lưu Mã ngây ra một lúc, nhìn ra sau lưng mình. Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, lập tức đi tới, nhấc một giáo chúng ra ngoài.
“Ể? Lưu Mã đại nhân, ông đang làm gì vậy?”.
Giáo chúng đó sửng sốt.
Người bên cạnh cũng la lên.
“Lưu Mã đại nhân, trước kia Trương sư đệ bảo vệ trưởng lão mà bị thương nặng, xương cốt cả người rạn nứt, gần như bại liệt không thể động đậy, ông đừng giày vò cậu ấy nữa!”.
“Lưu Mã đại nhân, xin hãy thả Trương sư đệ xuống!”.
“Bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi”.
Bọn họ tiến lên, muốn ngăn Lưu Mã lại.
Người gãy xương như thế này nếu cử động lung tung, chưa nói tới có bị thương nặng thêm hay không, chỉ riêng cảm giác đau đớn khi bị chạm đến vết thương cũng đủ khiến người bị thương đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mọi người không cần lo lắng, anh ta không sao”.
Bọn họ ngạc nhiên, ngây người nhìn anh.
Lưu Mã ôm sư đệ đó đến trước mặt mọi người, đặt lên mặt đất.
Lâm Chính đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa đang nằm dưới đất, lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều không lạ gì người này nhỉ?”.
“Không lạ”.
“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”.
“Chuyện của cậu ta đã truyền khắp Đông Hoàng Giáo chỉ trong nửa ngày”.
“Trương sư đệ là một người rất trung thành!”.
Không ít người đồng loạt giơ ngón cái, tán thưởng anh ta.
Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường. Phi Ưng Đường phụ trách canh phòng cấm địa trong giáo, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người chú ý đến cấm địa của Đông Hoàng Giáo.
Phải biết trong cấm địa chôn cất không ít nguyên lão và giáo chủ các đời của Đông Hoàng Giáo, các bảo bối chôn theo trong đó đều là vật hiếm có. Những kẻ trộm cắp cảm thấy mình không thể nào đoạt được nhẫn Đông Hoàng nên quyết định đến kiếm chút lợi ích ở cấm địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...